Edit: quynhle
“Xong rồi.” Với bản lĩnh lưu loát, sau khi giải quyết xong người đánh lén cuối cùng, Mạc Doanh Doanh cẩn thận nhẹ nhàng lấy điện thoại từ bắp chân, giọng nói rất bình thản không có một chút xíu phập phồng lo lắng nào.
Nơi đây là trong phạm vi của một nhà máy hóa chất bỏ hoang, ngoại trừ những thùng vật liệu đang nằm ngổn ngang trên mặt đấy cùng với các loại dụng cụ khác ở bên ngoài, thì có năm sáu người đàn ông đang nằm thở thoi thóp trên mặt đất. Bọn họ đều mặt áo thun màu đen, trong giờ phút này chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhìn người con gái với vóc dáng nhỏ nhắn đang đứng cách đó không xa, bọn họ đã quá coi thường địch thủ, lại không nhìn ra được người phụ nữ trông có vẻ rất yếu đuối này che giấu một năng lực thần kỳ như vậy.
“Có bị thương không?” Một giọng nói trầm thấp của đàn ông rất hấp dẫn truyền ra từ trong máy gọi, giọng nói đó giống như một miếng tơ lụa cao cấp, trơn bóng, trầm ổn, và chững chạc.
Vẻ mặt không chút thay đổi của người phụ nữ hình như khẽ biến đổi, trong chớp mắt đã bình tĩnh trở lại: “Không có.” Trên bắp đùi của cô là một vết thương bị rạch rất dài, mặc dù vết thương không sâu, nhưng cũng đủ để cho những người phụ nữ bình thường khác kêu la chói tai, hay khóc tức tưởi. Trong lúc cô đang trả lời, bỗng nhấc chân đá nghiêng một cái, đá kẻ đánh lén vẫn chưa từ bỏ ý định kia ngã xuống một lần nữa.
Mạc Doanh Doanh dứt khoát đem điện thoại quăng qua một bên, khom lưng né tránh những cú đấm liên tiếp của người đàn ông, đưa tay cẩn thận lấy ra một cây dao găm Thụy Sĩ chuyên dùng để đánh xáp lá cà từ trong giày bó của mình, rút dao ra khỏi vỏ, kẻ đánh lén kia cũng không kịp để tránh né nữa, bị cô chém một nhát tàn nhẫn, bị thương ở bên hông, trong phút chốc trong không khí nồng đậm mùi máu tươi.
Còn chưa kịp thở ra, Mạc Doanh Doanh thừa dịp gã kia còn đang phân tâm vì vết thương bị đau, liền trong lúc đó kéo cánh tay trái của hắn ta, lấy vai làm điểm tựa, liền mạnh mẽ ném tên đàn ông to lớn lực lưỡng ngã lăn trên mặt đất, sau đó nhấc chân trái đang mang giày cao gót lên cổ họng người đàn ông, dùng sức một chút, ặc một tiếng, vốn người đàn ông lực lưỡng còn đang giãy giụa liền không còn nhúc nhích nữa.
Chỉ một lát sau, trong nhà máy bỏ hoang này chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề, bọn họ nhìn người phụ nữ sắc mặt lạnh như băng trước mắt, cũng không dám nhúc nhích hay động đậy nữa.
Mạc Doanh Doanh nhẹ nhàng nhặt lên chiếc điện thoại đã bị ném sang một bên lúc nãy, mặc dù âm thanh bị rè đôi chút, nhưng vẫn có thể sử dụng được: “Xin lỗi, xảy ra chút chuyện nhỏ ngoài ý muốn.”
Hình như người đàn ông cũng không lo lắng cho sự an toàn của cô: “Lấy được đồ chưa?”
“Ừ. Lấy được rồi.” Cuối cùng, cô liếc nhìn kẻ địch ở cách đó không xa, những người này nếu không bị thương bên ngoài thì cũng bị cô bẻ gãy xương đùi, không cách nào nhúc nhích được nữa. Lấy ra cái quẹt lửa đã chuẩn bị trước, bật lên, cô tắt điện thoại, đi ra khỏi nhà máy, xoay người đem quẹt lửa ném ngược vào lại bên trong.
Dung dịch hóa học cùng với thuốc men liền bắt lửa trong nháy mắt, ngay sau khi lửa bốc cháy còn có tiếng nổ to, mạnh mẽ trong không khí, cô ngồi xổm xuống □ rồi lăn đến phía dưới một cái cây lớn, lẳng lặng nhìn cả nhà máy hóa chất đang từ từ biến thành tro bụi.
Mạc Doanh Doanh nhìn đồng hồ ở trên tay mình, chỉ còn có phút là cảnh sát sẽ chạy tới đây.
Môi của cô khẽ cong lên, không biết cảnh sát đặc biệt trong truyền thuyết của thành phố T này có thể được điều động tới hay không đây? Những con chó đặc vụ sẽ thú vị hơn nhiều so với những nhân viên bảo vệ bình thường.
Đi trở về xe của cô đang đậu bên cạnh, xe của Mạc Doanh Doanh là một chiếc xe việt dã rất lớn, cô lấy ra hộp cấp cứu từ trong rương ở phía sau xe, sau khi băng bó đơn giản liền lái xe đi khỏi.
Sau khi chiếc xe việt dã biết mất khoảng phút, thì còi xe cảnh sát vang lên, xuất hiện tại đây ngoài các nhân viên cảnh sát phá án còn có đội đặc cảnh nổi tiếng của quân khu thành phố T cũng theo đến. Bọn họ đi trên những chiếc xe SUV màu đen nối thành một hàng dài nhìn thật bắt mắt, tựa như những con hổ dũng mãnh và khát máu.
Nhìn những nhân viên phòng cháy đang bận rộn để dập tắt đám lửa, Tần Hoài bước từ trong xe ra, không mặc đồng phục cảnh sát giống như những nhân viên cảnh sát khác, vị thiếu gia này vẫn mặc quần tây áo vét trăm năm không đổi của mình, anh khẽ nhíu đôi mày đẹp, nhìn đám cháy rồi tự mình lẩm bẩm: “Shit! Lại trễ một bước rồi.” ()
(Quỳnh: nguyên văn trong truyện vẫn là “Shit” nha, mình thấy để nguyên văn tiếng Anh thì hay hơn cho nên mình để vậy.)
Gần đây Tần Hoài nhận được chỉ thị từ cấp trên của đặc chủng quân khu, tài liệu tuyệt mật của trung tâm đưa ra thông tin sẽ có một băng đảng xã hội đen từ Mĩ lẩn trốn ở thành phố T, hơn nữa thế lực này lại không rõ lai lịch. Cấp trên gọi những người này là CAS-TA, trong hồ sơ cũng không ghi chú nhiều thông tin, nhưng lại đưa xuống chỉ thị, yêu cầu phải điều tra thật rõ ràng chi tiết những thành viên của CASTA đã lẻn vào thành phố T.
Tần Hoài là đặc phái viên của lực lượng đặc chủng bộ tư lệnh quân khu, trách nhiệm của anh chuyên phụ trách những việc này. Vì để mau hoàn thành nhiệm vụ lần này, anh đã lợi dụng chức quyền của mình, lén đi điều tra tất cả những tư liệu về CASTA tại phòng hồ sơ trung tâm.
Tổ chức CAS¬TA này rất khác với những tổ chức xã hội đen khác, họ không khát máu giống như bang Sơn Khẩu Tổ, nổi tiếng với việc chém giết đến người thân họ hàng cũng không nhận. Cũng không buôn lậu vũ khí hạng nặng như Mafia, muốn kiếm tiền bạc càng ngày càng nhiều hơn. Bọn họ giống như một tổ hợp lính đánh thuê đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, chỉ khi nào người mướn chịu bỏ ra một số tiền khổng lồ thì bọn họ mới chịu xuất hiện để làm việc, tựa như một con rắn độc đang nằm yên trong bóng tối, trong nháy mắt cắn vào cổ họng của con mồi—— một lần là lấy mạng làm cho người ta phải bất ngờ.
Cho tới bây giờ, không ai biết được người đứng đầu của tổ chức CAS¬TA này, phạm vi của tổ chức lớn như thế nào, mục đích ra sao, ngay cả những vụ án được ghi chép lại trước đây của tổ chức này cũng hết sức mơ hồ và ít ỏi, những thành viên của CASTA sau khi gây án bị bắt hầu như là không có ai.
Nói cách khác, luật lệ của tổ chức này rất nghiêm khắc, quản lý rất kín đáo, và phương thức trừng phạt cũng hết sức tàn nhẫn.