Nói cho cùng, thì không có một tổ chức nào là không có người phản bội, nếu như nói không có kẻ phản bội nào bị cảnh sát bắt được, vậy chỉ có thể nói rõ, bọn họ đã giải quyết hết những kẻ phản bội đó trước khi họ thành công thoát khỏi tổ chức.
Cuối cùng Tần Hoài cũng hiểu được tại sao cấp trên lại không đưa ra nhiều thông tin, hay những thông tin chi tiết hơn, bởi vì trước mắt đối với tổ chức này, chỉ có thể dùng chữ ‘mơ hồ’ để hình dung mà thôi.
Ngọn lửa ở nhà máy hóa chất dần dần bị dập tắt, mấy xác người đã bị cháy rụi được nhân viên cứu hộ mang ra ngoài, bọn họ hoàn toàn không có khả năng còn sống dưới tình huống như vậy, lúc này Tần Hoài mới chậm rãi tới gần hiện trường, phân tích theo thứ tự những đồ vật khả nghi mà các nhân viên cảnh sát đã tìm được.
Con dao bị cháy đã thay đổi hoàn toàn, những thùng nhựa bỏ hoang, còn có những tro bụi của những sợi hóa học bị cháy trụi, trận lửa này đã cháy thật lớn, đã thiêu đốt sạch sẽ mọi thứ, cho dù là có chứng cứ gì cũng đã bị cháy thành tro bụi không còn sót một thứ gì.
Tần Hoài đeo bao tay vào, sờ vào các vật chứng, từ trên đó lấy xuống một ít vật mẫu, nói: “Trước hết cần phải biết rõ thân phận của những người chết, còn nữa, điều tra thân phận người chủ hợp pháp của nhà máy hóa chất này.” Một nhân viên đặc cảnh đang đứng chào theo tiêu chuẩn lễ nghi quân đội ở trước mặt anh: “Tuân lệnh, sếp.”
Tần Hoài nâng lên tầm mắt, nhíu mày chậm rãi cười một tiếng, còn quyến rũ hơn so với một cô gái xinh đẹp, làm cho người lính trẻ vừa mới gia nhập tổ điều tra đặc biệt này phải đỏ cả mặt, cúi đầu nói ngập ngừng.
“Mới tới sao?” Anh không nhớ được trong đội của mình có người trẻ trung đáng yêu giống như một chú mèo con nhỏ như thế này.
Anh lính trẻ tuổi run một cái, vừa làm một lễ nghi quân đội: “Dạ, sếp! Đội phó Tề đã chuyển tôi từ đội cảnh sát đặc biệt qua!” (quynhle—diễn đàn)
Chỉ trong nháy mắt, Tần Hoài đã mất đi hứng thú đối với người lính trẻ trước mắt này, mất đi sự hưng phấn, uể oải nói: “Ừ, chút nữa nhớ viết rõ ràng trong báo cáo kiểm tra thi thể rốt cuộc bọn họ bị thương chỗ nào.”
Tần Hoài đi về phía bóng cây ở cách đó không xa, đang định ngồi xuống, lại bất ngờ sửng sốt—— ở giữa một đám cỏ dại lại mơ hồ có vết máu loang lỗ. Tần Hoài liền ngồi xổm xuống, nhìn đám cỏ dại đã bị giẫm lên nghiêng ngã, khẽ mím môi.
Như vậy, cái này là do kẻ phóng hỏa nhà máy sau khi châm lửa để lại, phải nói là sau khi đã giết người xong, liền ném mồi lửa vào chỗ có vật liệu bắt cháy, sau khi vật liệu trong nhà máy tạo ra vụ nổ mạnh, kẻ phóng hỏa vì tránh sức ép của vụ nổ cũng lăn đến dưới gốc cây này, hơn nữa kẻ đó cũng bị thương, trong một thời gian ngắn sẽ không thể nào thực hiện hành động tiếp theo. Anh đứng lên, đi về phía sau của cây cổ thụ, quả nhiên là có dấu bánh xe để lại.
“Đại Vĩ! Tới đây chút!” Anh hướng về phía nhân viên điều tra Tề Đại Vĩ gọi to, Tề Đại Vĩ là trợ thủ của anh, không giống như Tần Hoài có gương mặt tinh tế, người này là một thanh niên to lớn vùng Đông Bắc, cũng phù hợp với tiêu chuẩn của một cảnh sát đặc biệt hơn —— cao lớn, khôi ngô, nhưng trong lòng lại tinh tế hiền hòa.
Tề Đại Vĩ nghe tiếng gọi của cấp trên, liền vội vàng chạy tới. Lúc ban đầu, đúng là anh không phục người cấp trên có bộ dạng như một công tử nhà giàu này lắm, nhưng sau khi cùng nhau trải qua mấy vụ án gian khổ, phải đối mặt với rất nhiều vũ khí, toàn là đạn thật, súng thật, đánh nhau thật, sau đó anh ta mới hiểu một cách rõ ràng, đôi lúc ngụy trang bên dưới vỏ bọc công tử phong lưu giàu có lại là một người đàn ông chân chính.
Nếu thật sự Tần Hoài biết được trợ thủ đắc lực của mình đã từng xem mình giống như phụ nữ, thì anh nhất định sẽ lôi anh ta vào sân huấn luyện để dạy dỗ một đêm.
“Có chuyện gì, sếp?” Anh ta xoa xoa hai tay vào nhau, trên gương mặt thô lỗ tràn đầy vẻ hưng phấn, không lẽ vị thiếu gia này có phát hiện gì mới sao?
Tần Hoài chậm rãi đứng lên, móc ra một cái khăn tay từ trong túi, từ từ lau chùi ngón tay mới vừa rồi đụng phải cỏ dại. Dần làm quen với những đồ dùng xa xỉ, Tề Đại Vĩ tinh mắt nhìn thấy dấu hiệu Her¬mes, liền thở dài, ông chủ này của anh ta, chỉ có thể được sinh ra ở gia đình giàu có mà thôi, nếu là những người dân bình thường nhỏ bé, sợ là không thể nuôi nổi người giàu sang quý phái như vậy đâu.
Nhưng nhắc tới cũng thật kỳ lạ, người đàn ông yêu thích sạch sẽ như vậy, lại chọn lựa cái nghề nghiệp làm đặc cảnh. (
Tần Hoài nhìn Tề Đại Vĩ đang thất thần, nhíu nhíu chân mày: “Phát hiện ở đây có vết máu không rõ nguồn gốc, anh cho người thu thập lại, đây có lẽ là một trong những chứng cứ, còn nữa, đem cỏ dại tách ra, có dấu bánh xe chạy qua in trên bùn đất. Kiểm tra xem đó là loại xe gì.”
Nhìn Tề Đại Vĩ đã đi xa, Tần Hoài mới cúi người xuống một lần nữa, nhặt lên một chiếc đồng hồ bỏ túi từ trong bụi cỏ.
Mặt trên của đồng hồ có khắc chữ tiếng Anh, hoa văn thời kỳ phục hưng Baroque, mặt đồng hồ được làm bằng vàng ròng, được khảm chìm một vòng kim cương, ở phía sau của mặt trong đồng hồ có khắc mấy chữ tiếng Anh.
For My Lit¬tle M. (dành cho M bé nhỏ của tôi).
Tần Hoài dùng khăn tay gói lại thật cẩn thận, bỏ vào túi trong của áo vét, sau đó mới lười biếng đi về phía chiếc xe yêu thích của anh.
M sao? Là phụ nữ hay đàn ông đây? Anh có một chút hăng hái chìm trong suy nghĩ của mình, chuyện này cũng có chút lý thú. So với việc tra hỏi những tội phạm hình sự nhàm chán kia thì việc này thú vị hơn nhiều. Nếu một tội phạm chuyên nghiệp trong lúc hành động đều không quên mang theo nó, điều này nói rõ chiếc đồng hồ này không phải trân quý một cách bình thường, như vậy thì—— anh nhíu mắt lại, giống như một con hồ ly trắng giảo hoạt, nhất định người kia sẽ phải quay lại thôi.
Về phần sẽ lấy thân phận nào để xuất hiện, ngay cả anh cũng không dám phán đoán hay suy luận bừa bãi. (quynhle—diễn đàn)
Phía bên này, Mạc Doanh Doanh nhẹ nhàng lái xe chay dọc theo đường thật nhanh, vì vết thương của cô ở đùi, lại phải dùng sức đạp ga, cho nên vết thương đã băng có lại bị hở ra, dần dà, vốn là vết thương đã ngừng chảy máu, thì băng gạc màu trắng dùng để băng bó cũng đã từ từ thấm đỏ.
Rốt cuộc, chiếc Land Rover màu đen Land Rover nhanh chóng quẹo vào một tòa nhà cao tầng, thắng gấp tại bãi đậu xe ngầm ở trong tòa nhà cao tầng, sắc mặt của Mạc Doanh Doanh tái nhợt, từng giọt mồ hôi lạnh lớn như hạt đậu lăn từ trán của cô xuống. Tay cô run run lấy ra điện thoại di động từ dưới ghế bên cạnh, nhanh chóng ấn xuống phím gọi: “G, tôi là Mon¬ica, mau xuống đây, xuống dưới nhà xe.”
Chưa đầy năm phút đồng hồ, một cô gái trẻ ăn mặc bình thường bình thản đi xuống từ lối ra, đầu tiên cô ta nhìn xung quanh một chút, rồi sau đó nhanh chóng mở cửa xe bên phía tài xế: “Ba.” Đứng thẳng lưng, chào một cái theo kiểu lễ nghi quân đội: “Mạc!”
“Đỡ tôi xuống, tầng .” Cô còn chưa dứt lời, đã thấy cô gái trẻ có dáng người cao gầy đưa ra một tay, kéo Doanh Doanh ra khỏi chiếc Land Rover màu đen, ôm ngang một cái, chân trái đá cửa xe, cửa xe tự động đóng lại, hệ thống khóa tự động lập tức được khởi động.
Xe của Mạc Doanh Doanh dừng ở góc chết của máy thu hình phía trên, hình như cô gái kia cũng đã quen với việc này, giống như đây là một việc rất bình thường rất dễ dàng, mỗi bước đi đều ở chỗ rẽ hay góc chết, sau một loạt tiếng bước chân vang lên, hai người cũng biến mất ở lối đi an toàn.
Bác sĩ của bọn họ cũng đến rất nhanh, là C mà Mạc Doanh Doanh rất quen thuộc, nhìn bề ngoài người đàn ông này rất bình thường, nhưng y thuật lại rất cao siêu, năm đó Reagon cũng đã hao tổn rất nhiều công sức mới có thể kéo về tổ chức.
Bọn họ không biết tên tuổi của nhau, cũng chỉ biết nhau qua danh hiệu mà thôi, chỉ có thành viên cao cấp như Mạc Doanh Doanh thì mới có thể được gọi là ‘Mạc’, nhưng cũng chỉ một chữ ‘Mạc’ duy nhất mà thôi. Mỗi ngày đều sẽ có những thành viên có danh hiệu khác nhau đi ra ngoài để thi hành nhiệm vụ, cho dù là bị chết —— cũng chỉ biết được qua một danh hiệu mà thôi.
G là trợ thủ mới của cô, chỉ mong có thể sống lâu hơn so với người Mĩ da trắng lần trước. Cô khẽ nheo mắt lại, nhìn C hỏi: “Reagon có rảnh không?”
Không sai, người đứng đầu cả tổ chức CAS¬TA, ít nhất trong phạm vi năng lực của Mạc Doanh Doanh đã biết được người đó là ai, chính là người tên Reagon.
Người thanh niên trẻ tuổi người Hoa lắc đầu một cái: “Hôm trước R mới vừa tới, là một cô gái người Nga trẻ tuổi, thật tuyệt vời, là đến để giúp đỡ với ngài ấy.”
Sắc mặt của Mạc Doanh Doanh tối sầm lại, gật đầu một cái, lại hỏi: “Chừng nào thì tôi có thể hành động trở lại.” (quynhle—diễn đàn)
Bác sĩ liếc nhìn cô một cái: “Ít nhất phải một tuần nữa. Cô cũng đừng đi lung tung, tôi nghe người ta nói chó ở thành phố T này cũng có thể cắn người.”
Cô không trả lời, chỉ ra vẻ ý muốn G đem toàn bộ màn cửa sổ kéo lên, nằm xuống, tâm tình của cô không tốt lắm: “Giúp tôi nói với Reagon, đồ đã lấy được, nhưng mà, chuyện không chỉ đơn giản như vậy đâu.”
Lời tác giả muốn nói: chú ý vào, áp lực quá lớn, không mở ra hố mới ~~
Chuyện xưa của Mạc Doanh Doanh cùng Tần Hoài~~
Một kẻ ngang ngược cũng phải chịu thua một người đẹp đi, ít nhất tôi cũng biết được các người vẫn luôn như vậy ~~~~.