Edit: quynhle—diễn đàn
Tám tháng giữa mùa hè, tại thành phố Yokohama, tỉnh Kanagawa, Nhật Bản.
Một chiếc xe Maserati Gran¬Tur¬is¬mo MC Stradale phong cách màu đỏ đang đậu ở trước của một quán bar khiêm tốn tao nhã tên Lam Điều ở trên đường Thanh Diệp, thị trấn Mười Ba.
Vài người đàn ông mặc âu phục màu đen áo sơ mi ở trong màu trắng đang đứng ở cửa, (dđlêquýđôn) có người đưa mắt nhìn ra xa, cười nói: “Lại là đại thiếu gia nhà Tokugawa đến đây sao?”
Người còn lại đưa mắt nhìn chiếc xe thể thao được sản xuất có giới hạn kia đầy ghen tị, nói tiếp lời: “Đương nhiên, một người ngậm chìa khóa vàng ra đời dĩ nhiên là tốt rồi.”
Mấy người đang nói chuyện này bất quả chỉ là vài tên nhóc giữ cửa ở quán bar, cũng phải nói chiếc xe thể thao màu đỏ quả thật chói mắt, mấy ngày liên tiếp đều đậu trước cửa quán bar, cứ đúng giờ là tới đậu ở đó, làm cho mấy người này cũng có chút ngạc nhiên, từ trước đến giờ danh tiếng chiếc xe của đại thiếu gia nhà Tokugawa: Tokugawa Hựu Ngạn vang danh như thế nào, vậy mà mấy ngày nay đều đến quán rượu này canh chừng chặt chẽ như vậy.
Bởi vì dựa theo quy củ bất thành văn được lưu truyền trong giới thượng lưu quyền quý của thành phố Yokohama, Tokugawa Hộ Ngạn chưa bao giờ ngủ với một người phụ nữ liên tiếp hai lần, cũng chưa từng ngây ngốc ở bất cứ một quán rượu nào trong hai ngày.
Bất quá xem ra lần này, đã có người phụ nữ có thể làm cho anh ta phá bỏ quy tắc này.
Trong quán bar, bởi vì còn chưa tới giờ mở cửa buôn bán, chỉ có một ngọn đèn toả ánh sáng lờ mờ nhợt nhạt ở trên quầy bar, bà chủ Takahashi Miyoko vừa mới tỉnh ngủ, vừa đẩy tấm màn vải ra liền thấy Tokugawa Hựu Ngạn đang ngồi lẳng lặng ở chỗ quầy bar.
“Ngài Tokugawa sao? Tại sao gần đây đều đã đến sớm như vậy?” Gần đây cô ta có niềm vui mới, cũng không để ý đến chuyện tình ở trong quán bar nhiều lắm, (d.đ.l.q.đ) chỉ mơ hồ nghe nhân viên nói lại rằng đại thiếu gia nhà Tokugawa gặp được một người đẹp tại quán nhỏ này của cô ta, sau đó thì say mê đến điên đảo hồn phách, chạy tới đây chờ đợi mỗi đêm.
Tokugawa Hựu Ngạn nhìn Miyoko gật đầu, lời ngắn ý nhiều nói: “Chờ người.”
Không liên quan gì đến mình, ít nhất cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi thì trong lòng Miyoko đều có cân nhắc, cô ta nhìn Tokugawa Hựu Ngạn cười cười, búng tay với bartender một cái, ý bảo đưa một ly Martini tới trước mặt anh ta, sau đó cũng đi xuống.
Tokugawa Hựu Ngạn ngồi trên quầy bar, đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ kim cương trên cổ tay mình, chỉ mới hơn sáu giờ thôi, đôi mắt dài hẹp của anh ta hơi nhíu lại, chỉ mong hôm nay có thể gặp được người con gái xinh đẹp đó.
Sáu giờ tối, trong một phòng trọ nhỏ ở thành phố Yokohama.
Thiết bị liên lạc đang nằm ở trên bàn trang điểm trong phòng trọ vang lên hai tiếng ‘tí tách’, vốn Mạc Doanh Doanh đang lười nhác nằm trên giường theo dõi bán đấu giá một cái đỉnh hình con cá chép của những người quý tộc, cô đưa chân mình đè xuống nút nhận, giọng nói của G từ trong thiết bị cỡ nhỏ vang lên.
“Mạc, Tokugawa Hựu Ngạn đã đến quán rượu của Miyoko lần thứ ba rồi. Đã đến từ lúc năm giờ rưỡi, quán rượu còn chưa có mở cửa buôn bán.” G đang đứng dưới mái hiên của quán rượu trên đường Thiên Kiều, tóc buộc cao lên giống như đuôi ngựa, nhìn trẻ trung xinh xắn như một nữ sinh trung học.
Bất quá khu Thanh Diệp này cũng có thể coi là một khu đèn đỏ, do đó cũng chỉ có nữ sinh đi làm tiếp viên mới có thể tới nơi này, đứng trên con đường này, có người tới bắt chuyện với cô ấy cũng không dưới năm lần.
Mạc Doanh Doanh bật ra một tiếng hừ nhẹ, (d/đ/le/quy/đon) tắt thiết bị liên lạc, đứng dậy bắt đầu chọn lựa quần áo để đi gặp Tokugawa Hựu Ngạn.
Tại thời điểm một tuần trước đó, vào cái đêm kinh hoàng kia, trong giây phút cô cho rằng mình sẽ trở thành người đàn bà của Reagon, thì người đàn ông đó đã buông cô ra, đưa tay lấy áo lót ở trong mà ông ta đã cởi ra, từ từ mặc vào trên người cô, xoay người lại, mở ra chiếc hộp thủy tinh, lạnh nhạt liếc nhìn đôi giày thêu, nói: “Mạc, còn một nửa tấm da dê đang ở trong tay đám đặc cảnh kia.” (Quỳnh: làm mình cũng sợ hết hồn, lo lắng cho chị ấy)
“Không sai.” Giọng nói của Mạc Doanh Doanh vẫn còn chút run rẩy.
Reagon cười: “Không sao hết, tôi đã biết mục tiêu ở đâu từ trước rồi, bất quá muốn tìm tấm da dê đó chỉ để xác nhận lại mà thôi.”
Vì thế, đây là đang bắt đầu bố trí nhiệm vụ sao? Ngay trong lúc cô đang cố gắng kiên cường giữ vững tinh thần thì nghe người đàn ông đó nói ra từng câu từng chữ rõ ràng: “Mục tiêu kế tiếp là gia tộc Tokugawa tại thành phố Yokohama, tỉnh Kanagawa, Nhật Bản.”
Về gia tộc Tokugawa, Mạc Doanh Doanh đã được nghe danh từ lâu rồi, được biết đến như một nhà tài phiệt lớn đầy uy tín danh vọng ở Nhật Bản, Tương Căn ở gần Yokohama, nghe nói gia tộc Tokugawa đã thâu tóm toàn bộ sản nghiệp suối nước nóng ở Tương Căn về tay mình, lại được mọi người ca tụng là một gia đình quý tộc từ xưa đến giờ, là con cháu đời sau của Đức Xuyên Gia Khang ().
( Quỳnh: Đức Xuyên Gia Khang—Tên tiếng Nhật là Tokugawa Ieyasu (徳川 家康) là một nhân vật nổi tiếng trong lịch sử Nhật Bản. Ông là người sáng lập và cũng là vị Shōgun (Tướng Quân) đầu tiên của Mạc phủ Tokugawa, các bạn có thể tra thêm Google nha)
“Tôi biết gia tộc đó.” Mạc Doanh Doanh lên tiếng trả lời.
Reagon mở hình chiếu trên vách tường lên, (d.đ.l.q.đ) lấy cây bút tia hồng ngoại quét lên màn hình để chỉ dẫn và giải thích cho cô tất cả thị trường ngầm của Nhật Bản.
“Ở phía đông của thành phố Yokohama chính là vịnh Tokyo, phía nam thì tiếp giáp với Yokosuka, phía Bắc có thành phố Kawasaki, cũng là cảng thương mại lớn nhất Nhật Bản. Từ trước đến nay các công tử tiều thư con nhà giàu có ở Nhật Bản vẫn thích coi ngoại thành của thành phố Yokohama là nơi rất tốt để tới chơi, cũng đúng lúc nơi đó có những khách sạn và quán bar cao cấp để phục vụ, mà nếu đi đến đó trong mùa đông, còn có thể ngâm mình trong suối nước nóng ở Tương Căn. Mà mục tiêu còn lại của cô chính là thanh đao võ sĩ gia truyền của dòng họ Tokugawa tại Yokohama có tên là ‘Kim Thác Minh Thái’!
Ông ta còn chưa dứt lời, thì Mạc đã ngẩng đầu, nhìn ông ta với ánh mắt không thể nào tin nổi, thanh đao ‘Kim Thác Minh Thái’ này là một bảo đao vô giá trên chợ đen, tương truyền rằng gia tộc Tokugawa trong hiện tại được ca tụng là con cháu đời sau chính thức của Đức Xuyên Gia Khang, cũng lấy cây đao Kim Thác Minh Thái như là một bằng chứng để chứng minh cho việc đi theo Bình An Kinh được lưu truyền tới bây giờ, và chiếm được sự tán thưởng của giới thượng lưu.
Khi nói đến cây đao Kim Thác Minh Thái này không thể không nhắc đến toàn bộ lịch sử phát triển công cụ vũ khí của Nhật Bản.
Muốn biết được các cấp bậc bảo đao của những gia tộc Nhật bản, nhất định phải dựa vào thời kỳ sau Bình An Kinh để phân chia, trải qua giai đoạn Liêm Thương, kế tiếp là đến Thất Đinh Tái, sau đó là thời kỳ của Giang Hộ thì các bảo đao đã từ việc sử dụng thực tiễn chuyển sang giai đoạn như là một sản phẩm xa xỉ. Mà cây đao nổi danh Kim Thác Minh Thái của dòng họ Tokugawa là cây đao còn lại được thừa kế từ thời kỳ thực tiễn, cũng đồng thời trải qua giai đoạn tung hoành hoa lệ của Giang Hộ, không thể không được xưng tụng là một vũ khí tuyệt thế.
Một cây bảo đao tuyệt thế như vậy, (d,đ,l,q,đ) không nói đến những hội sở của chính phủ Nhật ra người ra sức để giúp bảo quản cất giữ, nếu cô là người của gia tộc Tokugawa, cũng sẽ tập hợp tất cả nhân lực của gia tộc để đi bảo hộ thanh đao này thật kỹ, đúng không?
Dường như nhìn ra được sự nghi ngờ của Mạc Doanh Doanh, Reagon chỉnh PPT chuyển đến chỗ mấy bức hình, theo thứ tự là hình ảnh Đại gia trưởng của gia tộc Tokugawa, Tokugawa Hùng Nhất Lang và vợ mình ở thời điểm tham dự hội triển lãm đao.
“Hiện giờ Tokugawa Hùng Nhất Lang là đại gia trưởng của gia tộc Tokugawa, vợ của ông ta cũng đến từ một gia tộc nổi danh không kém, gia tộc Đằng Nguyên, không may phu nhân Tokugawa đã qua đời vào mười năm trước, từ đó về sao, thì thanh bảo đao tuyệt thế này cũng không xuất hiện thêm một lần nào nữa.” Hai tay Reagon chống bàn, nhìn Mạc Doanh Doanh quần áo không chỉnh tề nói: “Tôi nghi ngờ có khả năng thanh đao Kim Thác Minh Thái này đã bị thất lặc, hoặc là đã có người cố gắng hết sức để dấu đi, bởi vì nội các của Nhật Bản đã nhiều lần tạo áp lực, yêu cầu gia tộc Tokugawa hiến tặng cho viện bảo tàng của chính phủ, nhưng Tokugawa Hùng Nhất Lang luôn luôn kiên trì từ chối.”
“Như vậy thì tôi bắt đầu từ chỗ này sao?” Với tình hình như vậy, chắc hẳn không phải để cô đi đến Nhật Bản chỉ để tìm thanh đao rồi?
Reagon đưa ra một bức hình khác, là bức ảnh chụp chung của phu nhân Tokugawa và một người thanh niên trẻ tuổi: “Đứa con trai yêu quý duy nhất của phu nhân Tokugawa chính là Tokugawa Hựu Ngạn, nghe nói giờ phút sau cùng của bà ta trước lúc chết vì bệnh chỉ có một mình Tokugawa Hựu Ngạn ở đó, mà võ sĩ đao của gia tộc Tokugawa là do một tay của vị phu nhân này theo dõi và xử lý.”
Mạc Doanh Doanh gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu rõ: “Cho nên, tôi sẽ xuống tay từ chỗ của anh ta.”
“Không sai.” Reagon tắt máy chiếu, (d/đ/lê/quý/đôn) nhìn cô cười như không cười: “Vị thiếu gia này nổi danh là công tử đào hoa, rất thích người đẹp, Mạc, tại thời điểm thiết yếu, cô có thể dâng hiến lần đầu tiên của mình cho đại thiếu gia này cũng được.”
Ông ta đi tới chỗ Mạc Doanh Doanh, giúp cô cài nút áo lại chỉnh tề, nhẹ giọng nói: “Coi như đây là sự bồi thường nho nhỏ của CASTA đối với anh ta.”
Nghĩ tới người này, vốn những ngón tay thon dài của Mạc Doanh Doanh dừng lại tại một bộ váy dài màu tím thẫm, cô chợt khựng lại, cuối cùng lấy từ trong tủ quần áo ra một bộ váy ngắn ôm ngực màu đỏ đầy nóng bỏng.
Làn da cô vốn trắng, khung xương lại nhỏ, ăn mặc như vậy, lại mang thêm một đôi giày cao gót mười phân, thì cô nhìn giống như một con búp bê, đương nhiên, điều kiện chủ yếu là cô có thể nhập vai được như một búp bê Barbie chỉ cần nở một nụ cười cũng đủ làm khuynh đảo chúng sinh.
Chờ đến khi cô trang điểm xong xuôi, đi ra khỏi nhà trọ đón xe thì đã :, trời còn chưa sụp tối hoàn toàn, bất quá bây giờ cô đang đứng ở trung tâm thành phố phồn hoa, đèn nê-ông từ quán trọ kế bên chiếu sáng lóa, Mạc Doanh Doanh chỉ cần vẫy tay, liền có một chiếc xe tắc xi màu vàng ghé vào đón khách.
“Thập Dạ Đinh. Cám ơn.” Cô hơi nhếch môi, nhìn khuôn mặt không chỗ nào chê được của mình trong kính chiếu hậu, mấy đầu ngón tay của cô lạnh buốt.
Bên này Mạc Doanh Doanh vừa mới lên xe đến quán bar Thập Dạ Đinh, thì phía bên kia thành phố Yokohama, có hai người nam nữ thu hút ánh mắt người khác đang bước ra khỏi sân bay Vũ Điền.
Một tay của Đỗ Tố đang khéo léo khoác lên cánh tay của Tần Hoài, tay còn lại đang kéo theo một valy hành lý du lịch thật to: “A Hoài, chúng ta đã từng muốn cùng nhau đi nghỉ mát ở Nhật Bản nha.”
Tần Hoài nghiêng đầu sang chỗ khác, (d,đ,l,q,đ) nhích người ra xa một chút, tránh thoát khỏi tay cô ta, nói: “Phải nhớ kỹ, cô đã ký kết thỏa thuận bí mật, còn lại giữa chúng ta không có gì thay đổi hết.”
Sắc mặt của Đỗ Tố thay đổi, u ám hơn, rầu rĩ ừ một tiếng coi như trả lời, đôi mắt to rũ xuống, đặc biệt làm cho người ta phải thương xót hơn.
Tần Hoài lại quay đầu sang chỗ khác, xách va ly để ở đằng sau xe, nếu không phải cấp trên ra lệnh, anh tuyệt đối không bao giờ dắt theo người phụ nữ này cùng nhau đến Nhật Bản.
Vào một tuần trước, ở Thành Phố T.
Từ sau khi biết mục tiêu kế tiếp có khả năng sẽ là thanh đao Kim Thác Minh Thái của gia tộc Tokugawa, Tần Hoài đã bắt đầu chuẩn bị kế hoạch.
Nếu anh có thể biết mục tiêu kế tiếp là thanh đao Kim Thác Minh Thái, vậy thì khẳng định CASTA cũng sẽ biết, cho nên anh nhất định phải đi trước một bước, trước khi đám người này đến Nhật Bản.
Bất đắc dĩ thân phận của anh lại vô cùng mẫn cảm, với quan hệ hiện tại của hai nước, theo tầng tầng lớp lớp tài liệu mà Cục An Ninh quốc gia cung cấp và yêu cầu, thì anh chỉ có thể bí mật đến đó để điều tra, dĩ nhiên bọn họ sẽ chuẩn bị cho anh một thân phận thích hợp để hoạt động.
Cho nên, với nhiệm vụ hiện tại, anh không thể là đặc cảnh của Trung Quốc, chỉ có thể là một tên nhà giàu mới nổi bình thường của tỉnh B tại Trung Quốc mà thôi, được mời tham dự đại hội đầu tư tài chính sắp sửa được tổ chức ở thành phố Yokohama.
Dĩ nhiên, nếu bản thân có danh tiếng là một nhà giàu mới nổi, ôm trong ngực một mỹ nhân không có đầu óc thì càng có sức thuyết phục người khác hơn nữa.
Ban đầu người được đề cử để trở thành bạn gái của Tần Hoài chính là Mộ Diễn Sinh, nhưng Mộ Diễn Sinh lại là một trong những người nồng cốt trong đội ngũ kỹ thuật của quốc gia, nếu xuất ngoại phải chịu sự giám sát nghiêm ngặt, cho dù bây giờ đã bỏ lệnh cấm, nhưng vẫn phải qua tầng tầng lớp lớp công văn giấy tờ phê duyệt, hết sức phiền toái, cho dù là một người phụ nữ bình thường vẫn phải thông qua Đại Sứ Quán để lấy thị thực, thời gian cũng không còn kịp nữa. (d/đ/l/q/đ) Trong lúc Tần Hoài đang sứt đầu mẻ trán để suy nghĩ, thì Đỗ Tố vẫn luôn đợi anh ở ngoài cửa văn phòng đã đẩy cửa bước vào.
Người phụ nữ nhìn sắc mặt khó coi của Tần Hoài, nói với anh: “Em đã lấy được hộ chiếu hợp pháp của Mỹ, có thể đi được quốc gia mà không cần thị thực.”
Tần Hoài nghẹn một tiếng, liên lạc bằng điện thoại nội bộ với Tề Đại Vĩ: “Đến đây, đưa vị phu nhân này đi ký hiệp nghị bảo mật và hiệp nghị an toàn.”
Cứ như vậy, sau khi Mạc Doanh Doanh đến Yokohama không bao lâu thì Tần Hoài và Đỗ Tố cũng đã đến được bến cảng trao đổi buôn bán phồn hoa nhất Nhật Bản, thành phố Yokohama.
Thị trấn Mười ba, trên hành lang của quán rượu Lam Điều.
Tokugawa Hựu Ngạn đã thành công đến gần được Mạc Doanh Doanh, đôi mắt dài hẹp xếch lên của người đàn ông dưới ánh đèn chớp tắt lúc sáng lúc tối lóe lên thần sắc bí hiểm quỷ dị, (d.đ.le.quy.đon) một tay anh ta đang giữ người đẹp toàn thân đỏ rực trước mắt, cố gắng hỏi tên cô.
Mạc Doanh Doanh thở ra một hơi phảng phất hương hoa lan, khóe mắt nhíu lại, cánh tay trắng ngần đang ôm lấy cổ của anh ta: “Mạc.”
“Mạc?” Anh ta ngọng ngịu nói lại một lần nữa: “Người Trung Quốc?”
Mạc Doanh Doanh gật đầu: “Người Trung Quốc.”
Người đàn ông lui về phía sau một bước, rất ga lăng khẽ vươn tay ra, khom người chào hỏi cô: “Mạc, tôi đã ở đây chờ em ba ngày rồi.”
Mạc Doanh Doanh trừng mắt nhìn qua rất vô tội: “Ba ngày trước chúng ta đã gặp mặt sao?”
Tokugawa Hựu Ngạn cười cười: “Tôi đối với em là ‘nhất kiến chung tình’.”
Lúc này Mạc Doanh Doanh mới lộ ra sự phòng bị mà một người phụ nữ bình thường nên có, cô đề phòng nhìn Tokugawa Hựu Ngạn, lấy túi xách muốn rời khỏi đó.
Tay của người đàn ông vội vàng giữ chặt lấy cô: “Tôi là Tokugawa Hựu Ngạn.”
“Thì như thế nào?” Giả bộ không biết vừa phải sẽ giúp cho biểu hiện của cô càng thêm chân thật.
Tokugawa Hựu Ngạn lộ ra một tia kiêu ngạo của người đàn ông: “Cái đó đại biểu cho tất cả tiền tài của Yokohama.”
Mạc Doanh Doanh lộ ra biểu tình sung sướng giống như lượm được vàng, lại làm bộ cố ý che giấu đè nén. Tokugawa Hựu Ngạn nhìn thấy như vậy thì anh ta lại một lần nữa mở miệng: “Đêm nay có một buổi gặp mặt của những thương nhân, không biết cô Mạc có thể trở thành bạn nhảy của tôi hay không?”
Mạc Doanh Doanh nở nụ cười, nhìn qua gương mặt trắng noãn như tuyết: “Hết sức vinh hạnh.”
Trong phòng đôi xa hoa ở khách sạn lớn Khải Tân.
Bay từ thành phố T đến Yokohama cũng mất hết ba tiếng đồng hồ, (dđlêquýđôn) không biết có phải là do Đỗ Tố quá mệt mỏi hay không, mà giờ phút này, cô ta đang ngồi ở trên giường lớn trải đầy những cánh hoa mềm mại nhìn Tần Hoài đang thay quần áo trong phòng tắm: “Tiếp theo chúng ta phải đến chỗ kia sao?”
Cô ta không biết bất cứ chuyện gì, chỉ biết một điều duy nhất là trong giờ phút này phải phối hợp với Tần Hoài thật tốt, cũng có thể nhờ vào chuyện này mà cô ta dành lại người đàn ông anh tuấn giàu có này một lần nữa.
Tần Hoài đã thay đổi Âu phục xong rồi, một bộ com-lê màu xám nhạt của Armani, cổ tay áo đính mã não màu đỏ thẫm, dưới ánh đèn tinh xảo cả người anh nhu hòa giống như một bức tranh thời Trung Cổ.
Anh nhìn Đỗ Tố với chiếc váy dài phủ chân màu vàng óng ả, cười cười, người phụ nữ này luôn luôn biết cách ăn mặc cho bản thân, để cho người khác không ngừng đắm chìm vào sự mê hoặc đó.
“Chỉ là một buổi dạ tiệc thương mại, vậy mà người tôi muốn tìm lại xuất hiện.” Anh lấy ra tấm thiệp mời, tỏ ý để Đỗ Tố khoác lên cánh tay anh, người bên phía Trung Quốc cài vào hoạt động ở Yokohama đã an bài phương tiện đi lại cho bọn họ rất thoả đáng, trong buổi dạ hội thương mại đêm nay, trên dưới gia tộc Tokugawa đều xuất hiện, đây cũng coi như lần đầu tiên anh tiếp xúc với bọn họ.