Edit: quynhle—diễn đàn
Tần Hoài và Mạc Doanh Doanh đều tham da một buổi dạ hội thương mại tại một khách sạn nhỏ tên là Yoko¬hama Roy¬al Park Ho¬tel ở ngay tại trung tâm thành phố Yokohama, đoạn đường này ở thành phố Yokohama cũng coi như tấp nập, chung quanh có ba bốn màn hình TV lớn để quảng cáo không nói, còn có rất nhiều khách sạn sang trọng khác cũng đứng san sát nhau trên con đường.
Đang ngồi trên chiếc xe Maserati tao nhã đầy phong cách của Tokugawa Hựu Ngạn, Mạc Doanh Doanh nhìn Tokugawa Hựu Ngạn đang chuyên tâm lái xe ở phía bên tay phải mình, bất chợt nhớ tới sau khi cô trở về từ trấn Thanh Lan cho tới nay, vẫn còn chưa gặp lại Tần Hoài.
Cũng đều là những người đàn ông có khuôn mặt đẹp trai tuấn tú, nhưng Tần Hoài có vẻ thoải mái hơn, trong khi Tokugawa Hựu Ngạn lại nghiêng về vẻ tao nhã của công tử nhà giàu hơn.
Chỉ sợ điểm chung duy nhất của hai người này chính là hạ gục không biết bao nhiêu cô gái, nếu hai người này gặp nhau, nói không chừng sẽ cùng nhau học hỏi kinh nghiệm của đối phương. Đôi môi Mạc Doanh Doanh gợi lên, lại lắc đầu, làm sao mà trùng hợp như vậy được, cô không tin lại có thể gặp được Tần Hoài ở tại Yokohama này.
“Cười cái gì vậy?” Thừa dịp dừng đèn đỏ, Tokugawa Hựu Ngạn quay đầu nhìn Mạc Doanh Doanh đang nở nụ cười yếu ớt, (d,đ,le,quy,đon) ánh mắt thoáng qua một chút hoảng hốt, đúng lúc ánh đèn xanh tím chiếu lên cần cổ thon dài của cô, làm toát một sự hấp dẫn độc đáo.
Mạc Doanh Doanh quay đầu lại, nói bằng tiếng Nhật lưu loát: “Tôi đang nghĩ, tại sao anh Tokugawa lại để ý đến tôi?”
Tokugawa Hựu Ngạn vừa muốn mở miệng, ngón trỏ của Mạc Doanh Doanh đã duỗi ra, chặn lại trên môi anh ta, không khí bên trong xe có hơi lạnh, ngón tay cô lại càng lạnh hơn, khi chạm vào đôi môi mỏng của Tokugawa Hựu Ngạn làm cho anh ta nghĩ ngay đến những bông tuyết còn chưa tan ở núi Phú Sĩ.
“Đừng nói với tôi những thứ giống như vừa nhìn đã yêu.” Mạc Doanh Doanh nói: “Tôi đã qua lứa tuổi tin vào những câu chuyện cổ tích rồi.”
Tokugawa Hựu Ngạn cười cười, đèn đỏ chuyển xanh, một chân của anh ta đạp chân ga, hòa nhập vào trong dòng xe cộ đông đúc: “Mạc, nếu như vậy thì em có tin khi tôi nói rằng tôi đã gặp đúng người rồi không?”
Mạc Doanh Doanh nhíu mày cười, thay đổi đề tài: “Đây là lần đầu tiên tôi tham gia một buổi dạ hội lớn như vậy.”
Người đàn ông đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô: “Vậy cứ đứng bên cạnh tôi là tốt rồi.”
Buổi tiệc được tổ chức tại sảnh lớn nhất của khách sạn, khi xe của bọn họ mới vừa ngừng tại chỗ đậu xe, một người thanh niên giữ cửa nhanh nhẹn đã nhận ra đây là xe của đại thiếu gia nhà Tokugawa, liền vội vàng chạy tới phía sau.
Tokugawa Hựu Ngạn nghênh ngang đậu xe vào ngay chỗ cửa chính, bước xuống xe, người thanh niên giữ cửa muốn đến chỗ ngồi bên cạnh để mở cửa xe cho Mạc Doanh Doanh, (dđlequyđon) nhưng lại bị người đàn ông phất tay ý bảo lui ra. Người đàn ông mặc bộ Âu phục màu đen bên trong có áo sơ mi màu rượu chát hướng về phía Mạc Doanh Doanh, khom người, đưa ra những ngón tay xinh đẹp như ngọc: “Tiểu thư Mạc.”
Mạc Doanh Doanh đặt tay mình vào trong tay anh ta, để tùy ý anh ta nắm, Tokugawa Hựu Ngạn cảm thấy rất hài lòng, nắm tay người đẹp bước đi, ném cái chìa khóa xe cho người thanh niên giữ cửa, dặn dò cậu bé đem xe của anh ta đậu ở chỗ mà anh ta thường đậu.
Hai người còn chưa đi vào sảnh lớn của khách sạn, thì một cô gái mặc ki-mô-nô truyền thống của Nhật đi tới, nhìn qua cũng không lớn tuổi lắm, chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi. Bởi vì vạt áo ki-mô-nô hẹp, cho nên cô bé bước từng bước nhỏ đến trước mặt của Tokugawa Hựu Ngạn, giọng nói vội vàng: “Anh hai đã đến rồi, bạn gái là tiểu thư nhà Cung Dã.”
Cô bé tùy ý liếc mắt nhìn Mạc Doanh Doanh, nói: “Sao anh cả lại tìm một người như vậy--.” Cô ta quay đầu lại định trách mắng Mạc Doanh Doanh không đúng, nhưng khi nhìn đến khuôn mặt của cô liền ngây ngẩn cả người, nhưng lời đang định nói liền thay đổi, giọng nói cũng thay đổi: “Anh cả! Anh điên rồi!”
Mạc Doanh Doanh rũ mắt xuống, dường như không phát hiện ra những thay đổi này, trái lại ánh mắt sắc bén của Tokugawa Hựu Ngạn đảo qua một cái, cô bé kia chỉ đành im lặng không nói nữa, lúc này mới chào hỏi với Mạc Doanh Doanh rất lễ phép: “Lần đầu gặp mặt, tôi là Tokugawa Phương Tử, xin được chỉ bảo nhiều hơn.” Sau đó khom người cúi chào, đúng theo nghi lễ tiêu chuẩn của gia đình quyền thế ở Nhật Bản.
Mạc Doanh Doanh cũng trả lời đáp lễ: “Lần đầu gặp mặt, tôi là Mạc Doanh Doanh.” (d.đ.l.q.đ) Đương nhiên cô biết người thiếu nữ trước mặt mình là ai, Tokugawa Phương Tử, Tokugawa Hùng Nhất Lang có bốn người phụ nữ sống cùng với ông ta, sinh ra được ba người con trai và hai người con gái, trong đó mẹ của Tokugawa Phương Tử và Tokugawa Hựu Ngạn chính là người vợ chính thức được cưới hỏi đàng hoàng của ông ta, Đằng Nguyên Cảnh Xuân, còn hai người con trai và một người con gái còn lại là do tình nhân bên ngoài sinh ra, bao gồm Tokugawa Hựu Khang, Tokugawa Hựu Năng và Thiển Mộc.
Theo những tin đồn truyền ra bên ngoài thì người tình nhân sinh ra Tokugawa Hựu Khang và Tokugawa Hựu Năng đều là con của Tokugawa Hùng Nhất Lang, nhưng còn tiểu thư Thiển Mộc của dòng họ Tokugawa lại là con của người tình nhân kia với chồng cũ của bà ta, bất quá ba năm trước đã lấy chồng trong một gia tộc cũng không có tiếng tăm gì. Mạc Doanh Doanh không có điều tra kỹ về tư liệu của cô ta, nhưng ngoại trừ cô ta thì cô nhớ rất rõ toàn bộ người nhà Takugawa.
Theo như tiểu thư Phương Tử đã nói, thì cô ấy đang chờ bạn trai đi chung với mình, Tokugawa Hựu Ngạn nghe xong chỉ khẽ cau mày, đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Mạc Doanh Doanh đi đến chỗ ký tên, sau đó đi vào hội trường.
Buổi tiệc này so với buổi tiệc rượu thông thường cũng không khác nhau lắm, đa số những người phụ nữ đều mặc áo ki-mô-nô truyền thống, một số ít người mặc áo dạ hội, chỗ giống nhau chính là những phu nhân lớn tuổi tao nhã đều đứng phía ngoài không muốn ồn ào, còn những người như Mạc Doanh Doanh Doanh thì lại đứng thành nhóm những cô gái, nhìn qua bọn họ đều xinh đẹp như những tiên nữ trên trời.
Tokugawa Hựu Ngạn nhảy với cô một điệu nhảy, sau đó liền có vài người đàn ông hay phụ nữ cũng tiến lại gần, đề tài nói chuyện cũng không gì ngoài việc kinh doanh buôn bán, lúc này Mạc Doanh Doanh mới lấy lý do là mình muốn đi ăn chút gì đó. Cô đi tới một cái bàn dài bày rất nhiều thứ, (d,đ,lê,quý,đôn) cô lấy cho mình một ít thức ăn, rồi từ từ quan sát chung quanh.
Vị trí của cô đứng rất tốt, mọi người ở xung quanh đang tụ tập với nhau để nói chuyện.
Chẳng hạn như một đám các tiểu thư quý phái đang đứng ở phía trước, có thể khẳng định những người này cả đời cũng không biết đến sự khổ cực nhân gian là như thế nào. Bọn họ đang thảo luận về những tin đồn bên lề sau khi tuần lễ thời trang ở Paris kết thúc.
Phía bên trái là các bà phu nhân, đang thảo luận về phát triển sự nghiệp của chồng mình.
Mà còn lại là một đám cậu ấm trẻ tuổi đang đứng sau lưng cô, đề tài mà bọn họ đang nói tới là – Tokugawa Hựu Ngạn?
Cô dựa sát vào phía sau cột đá cẩm thạch, chỉ nghe được một người trong đó nói: “Mọi người có thấy người phụ nữ mà hôm nay Tokugawa dẫn tới hay không?”
Đề tài nói chuyện còn có cả cô trong đó sao? Chẳng lẽ giá trị của những người phụ nữ từng bị Tokugawa Hựu Ngạn chạm qua đều được nâng lên gấp trăm lần sao?
Người còn lại nói: “Thấy được. Chẳng lẽ tin đồn kia là thật sao?” Mạc Doanh Doanh rũ mắt xuống, tin đồn gì vậy nhỉ?
Giọng nói của người thứ ba rất thấp, tiếp lời hai người kia, Mạc Doanh Doanh chỉ có thể mơ hồ nghe được: “Xem ra… Thật sự tên nhóc nhà Murata gặp phải vận may rồi.”
Nói xong, một đám đàn ông lại nói sang chuyện khác, chỉ còn lại một mình Mạc Doanh Doanh đứng đó, cô nhớ rằng trong lúc vô tình đã nghe được cái họ Murata này, chỉ là lúc đó cô….. Bỏ qua không tìm hiểu.
Tới cùng, Tokugawa Hựu Ngạn ôm cô cùng với Murata gì đó lại có liên quan gì với nhau…?
Không đợi Mạc Doanh Doanh suy nghĩ thông suốt, (d/đ/l/q/đ) thì cánh cửa lớn bằng gỗ lim vốn đang đóng kin lại mở ra, tầm mắt của mọi người cũng bị chuyển động của cánh cửa hấp dẫn, theo tự nhiên thì Mạc Doanh Doanh cũng ngẩng đầu, đột nhiên cô ngây ngẩn cả ngươi.
Một tấm thảm đỏ dài được trải ngay chỗ tại cửa lớn bằng gỗ lim, mà đầu kia của thảm đỏ lại xuất hiện hai người nam nữ, người đàn ông mặc Âu phục, gương mặt tinh xảo, cho dù cách thật xa thì cô cũng có thể xác định trên cổ tay áo của anh ta đính một miếng mã não phát sáng rạng rỡ ngay chỗ khuy tay áo, mà người phụ nữ lại càng xinh đẹp làm cho người ta chậc lưỡi không ngừng, mái tóc nâu cuốn xoăn lại, làn da trắng nõn như tuyết, phía trước phía sau nhấp nhô, đủ để thỏa mãn giấc mộng xuân ảo tưởng của mỗi một người đàn ông ở chỗ này.
Người tới cũng không phải ai xa lạ, chính là người mà lúc trước, khi còn ở trên xe Tokugawa Hựu Ngạn, Mạc Doanh Doanh đã không ngừng cầu nguyện đừng để cho cô gặp phải ở Nhật Bản: chính là Tần Hoài. Người đang khoác khuỷu tay anh bước tới với quần áo trên người thật hoa lệ, chính là Đỗ Tố.
Theo bản năng cô muốn quay đầu, nhanh chóng rời khỏi buổi dạ hội chết tiệt này, vậy mà không ngờ Tokugawa Hựu Ngạn có thể tìm được cô, ôm lấy thắt lưng, kéo cô qua, cười khẽ nói bên tai cô: “Ông Tần là thương nhân tỉnh B cũng tới từ Trung Quốc, Mạc, em muốn gặp mặt không?”
Tuy là đang hỏi, nhưng Tokugawa Hựu Ngạn lại ôm Mạc Doanh Doanh đi tới đó. Tần Hoài mới vừa nói chuyện xong với một người thương nhân Nhật Bản đang đứng gần đó, vừa quay đầu lại đã thấy nhân vật mục tiêu của anh –đại thiếu gia Tokugawa—đã bước đến sau lưng mình, mà bên cạnh là một người đang tươi cười xinh đẹp đến nỗi anh không thể nào tin nổi vào mắt mình, Mạc Doanh Doanh.
Quần áo màu đỏ, da trắng như tuyết, để lộ nhiều da thịt như vậy cũng không nói đi, vậy mà bàn tay người đàn ông có thể đường đường chính chính sờ qua sờ lại trên người cô như vậy sao?! (dđlêquýđôn) Chỉ thiếu chút nữa là Tần Hoài phun ra cả ngụm máu, ngay cả anh cũng chỉ ăn đậu hủ của cô có một lần, nhưng cũng không tài tình như vậy, không lẽ cái họ Tokugawa lại có sức hút lớn như vậy hay sao? Không lẽ Mạc Doanh Doanh đã cắn câu rồi à?
Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Tần Hoài cũng không biểu hiện một chút nào ra bên nào, anh lưu loát bắt tay với Tokugawa Hựu Ngạn, sau đó quay lại bắt tay với Mạc Doanh Doanh, hơn nữa còn nhéo thật mạnh vào lòng bàn tay mềm mại của người phụ nữ này.
Quả nhiên, Mạc Doanh Doanh khẽ nhíu mày, một cái liếc mắt sắc như dao quét qua người anh, lúc này, Tần Hoài mới cảm thấy hài lòng mở miệng giới thiệu Đỗ Tố.
“Đây là bà xã--Đỗ Tố.” Anh vừa nói xong thì sắc mặt của Mạc Doanh Doanh cũng thay đổi, cô ta, cô ta chính là người phụ nữ mà Tần Hoài đã luôn gọi tên khi ngủ mơ?
Cô đã tiếp xúc với người đàn ông này lâu như vậy, thế mà cô cũng chưa từng thấy một mặt khác như vậy của anh?
Nhưng cũng không đợi cô kịp phản ứng, Tokugawa Hựu Ngạn lại kéo cô qua thật mạnh, tươi cười đầy vẻ sủng nịch, hôn nhẹ nhàng lên vầng trán bóng loáng của Mạc Doanh Doanh nói: “Mạc thân mến, mặc dù có hơi đường đột, nhưng mà…” Anh ta đưa tay lấy từ trong túi áo vét ra một hộp nhỏ màu đỏ thẫm, Mạc Doanh Doanh mở to đôi mắt lộ vẻ không thể tin được, dường như cũng biết rõ câu nói kế tiếp mà người đàn ông này sẽ nói là gì.
Quả nhiên, Tokugawa Hựu Ngạn quỳ một gối xuống, đặt môi hôn lên tay trái của Mạc Doanh Doanh giống như một người kỵ sĩ trung thành: “Tuy chỉ mới biết em trong ba ngày ngắn ngủi, chỉ gặp mặt em được hai lần, nhưng tiểu thư Mạc, em có thể chấp nhận lời cầu hôn của tôi không?”
Mạc Doanh Doanh: “…!!!”
Tần Hoài: “!!!...”
Theo bản năng cô nhanh chóng đưa mắt nhìn Tần Hoài đang trợn tròn hai mắt giống như cô, mối nghi ngờ trong lòng càng lúc càng nhiều, cô không tin vào sức hút của mình có khả năng ‘dời núi lấp biển’ thu phục thành công đại thiếu gia hai mặt của dòng họ Tokugawa, vậy thì cho tới cùng, (d.đ.l.q.đ) rốt cuộc là vì sao người đàn ông này lại điên cuồng mà muốn cưới cô?
Trong phòng nghỉ ở buổi dạ tiệc tại sảnh lớn nhất khách sạn Yoko¬hama Roy¬al Park.
Mạc Doanh Doanh đưa tay đóng cửa lại, hai tay chống lên trên bồn rửa mặt, cho dù lấy nước lạnh vỗ nhẹ lên mặt mình, thì hai gò má của cô cũng không bớt nóng một chút nào.
Cái quỳ đột ngột kia của Tokugawa Hựu Ngạn, không chỉ làm cho cô và Tần Hoài sửng sốt, mà còn làm toàn bộ những người trong giới thượng lưu ở trong sảnh lớn cũng trở nên nóng nảy.
Khi Mạc Doanh Doanh còn chưa kịp nói câu: Để tôi suy nghĩ, thì Tokugawa Hùng Nhất Lang đã đi tới, rất lịch sự bước về phía Tokugawa Hựu Ngạn, (d.đ.lê.quý.đôn) còn Mạc Doanh Doanh cũng thẳng lưng đi vào trong phòng nghỉ này dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người đang chú ý vào cô.
Cô lấy ra một thiết bị truyền tin từ trong xách tay của mình, bật mở âm thanh, sau đó nhanh chóng đưa ra mệnh lệnh: “Nghe cho rõ, điều tra kỹ càng mọi chuyện có liên quan đến Tokugawa Hựu Ngạn một lần nữa.” Cô dừng lại một chút, rồi bổ sung thêm: “Đặc biệt là chuyện tình cảm.”
Bởi vì Tokugawa Hựu Ngạn là một đại thiếu gia phong lưu, cho nên trong lúc điều tra về anh ta ở phương diện này, thì cả Mạc Doanh Doanh và G đều không để ý nhiều lắm, dù sao thì lịch sử ‘hậu cung’ của anh ta có vô số người, cô làm sao nhớ hết được chứ?
“Chuyện tình cảm sao?!” G kiểm tra tài liệu, thấy chi chít nào là tiếng Nhật, tiếng Trung, tiếng Mã Lai, thậm chí cả tiếng La Tinh đều có trong danh sách bạn gái, cô ấy chỉ có thể làm như ‘thấy chết không sờn’ gật đầu đồng ý: “Được.”
Nghe thấy có tiếng động của nắm cửa bị người lay chuyển, sau cùng Mạc Doanh Doanh nói thêm một câu: “Điều tra thêm về dòng họ Murata có quan hệ gì với dòng họ Tokugawa.” Nói xong, cô nhanh chóng đem thiết bị tai nghe bỏ vào trong túi xách, nhàn nhã xoay người, nhìn người đàn ông trước mặt.
“Mạc, Doanh, Doanh!” Người đàn ông gằn từng chữ gọi tên cô, chỉ thiều điều chưa bước tới cắn cô một miếng mà thôi.
Mạc Doanh Doanh gật đầu: “Thương nhân giàu có ở tỉnh B, anh Tần.” Khóe mắt cô kéo thành một đường cong, cười rộ lên: “Đã lâu không gặp rồi.”