Chủ tớ mấy người nói xong, Lâm Cẩm Nghi liền nghĩ muốn bổ sung công khóa.
Nhưng người hầu hạ lúc trước trong Phóng Hoa uyển đều đã bị Tô thị đưa đi rồi, không còn ai để hỏi.
Lâm Cẩm Nghi suy nghĩ một lúc, đành phải đi hỏi Lâm Phương Nghi.
Dù sao theo tin tức mấy ngày nay nàng nghe được, quan hệ của hai tỉ muội luôn không tệ. Tuy rằng lúc trước châm trích, nhưng không đến mức vì việc nhỏ ấy mà không chịu nói.
chân chạy đương nhiên rơi xuống trên đầu Kim Linh.
Kim Linh lĩnh mệnh, đi Phương Hoa uyển của Lâm Phương Nghi.
Viện của hai tỷ muội cũng không cách xa nhau, Kim Linh đi một lúc đã trở lại.
Nhưng nàng không về một mình, còn có đại nha hoàn Dạ Ngấn vẫn ở bên cạnh Lâm Phương Nghi.
Dạ Ngấn là cô nương eo thô, béo khỏe, ở trong đám nha hoàn tinh tế yểu điệu càng đặc biệt.
Tuy rằng làm nha hoàn cũng không đặc biệt yêu cầu diện mạo, nhưng đại bộ phận hạ nhân được dẫn ra ngoài đều đại biểu cho thể diện của chủ tử, cho nên phần lớn mọi người đều chọn người bộ dạng đẹp mắt chút.
Lâm Cẩm Nghi không khỏi nhìn kỹ đánh giá nàng.
Dạ Ngấn cười hớn hở, thoạt nhìn thập phần hòa khí, phúc thân với Lâm Cẩm Nghi, nói: “công khóa của cô nương chúng ta đều là nô tì giúp lo liệu, cô nương sợ nha hoàn trước mặt ngài nói không rõ, riêng để nô tì đến một chuyến.”
Lâm Cẩm Nghi gật gật đầu, nói: “Tỷ tỷ có tâm.” Lâm Phương Nghi cư nhiên để nha hoàn có mặt mũi của mình tự đi nói, thấy cảm tình tỷ muội các nàng so với mình nghĩ còn tốt hơn.
Nói xong, Dạ Ngấn liền đi theo Lâm Cẩm Nghi đến trước bàn học. Trên bàn học bày vài bộ sách cùng mấy bản viết mẫu.
Dạ Ngấn mở một quyển trong đó ra, chỉ vào một đoạn văn nói: “Tiên sinh nói lần tới chuẩn bị lên lớp từ chỗ này” nói xong lật vài tờ, “Cho đến chỗ này.” Vừa nói vừa dùng mảnh hoa tiên trên bàn kẹp vào trang sách để đánh dấu. Sau đó nàng lại mở một quyển thi tập, chỉ ra mấy bài thơ, nói là tiên sinh bảo các nàng về xem cẩn thận trước, lần tới sẽ kiểm tra.
Lâm Cẩm Nghi ở bên cạnh nhìn Dạ Ngấn không nhanh không chậm lật sách, thầm nghĩ Dạ Ngấn này mặc dù xem không vào mắt, không nghĩ tới cũng có thể hiểu biết chữ nghĩa. Khó trách Lâm Phương Nghi giữ nàng ấy ở bên người.
Nói xong công khóa trong sách, Dạ Ngấn lại nói: “Trừ chỗ này, tiên sinh còn giao hai vị cô nương luyện mười trang chữ. Cô nương chúng ta nói ngài đã dưỡng bệnh nhiều ngày, vài tờ chữ sợ là nhất thời không viết đủ, tiên sinh cũng sẽ thông cảm, có làm không xong cũng không có gì đáng ngại.”
Lâm Cẩm Nghi không cảm thấy nặng nề, từ trước nàng tuy rằng cái khác không tính là giỏi, một tay viết chữ cũng luyện được không tồi, sau này nàng gả làm vợ người, mãi cho đến trước khi sinh bệnh, vẫn duy trì thói quen mỗi ngày luyện chữ một canh giờ.
Lâm Phương Nghi cử riêng người tới, Lâm Cẩm Nghi cũng ngượng ngùng để người ta về tay khôn, liền bảo Thiên Ti bưng hai đĩa điểm tâm phòng bếp nhỏ vừa làm tốt, cho vào hộp để Dạ Ngấn mang về.
Dạ Ngấn nhận hộp thức ăn, cũng không ở lâu, trở về phục mệnh.
Lúc nàng trở lại Phương Hoa uyển, đã thấy hành lang ngoài phòng có một đám nha hoàn đang đứng.
Một đại nha hoàn khác là Tuyết Ảnh ở trước mặt Lâm Phương Nghi thấy nàng liền vẫy vẫy tay.
Dạ Ngấn bước nhanh tới, nhẹ giọng nói tình huống trong phòng.
Tuyết Ảnh đè thấp thanh âm, nói: “Di nương và cô nương đang nói chuyện.”
Lúc này trong phòng Phương Hoa uyển, Chu di nương, cũng chính là mẹ đẻ của Lâm Phương Nghi, đang cầm khăn lau nước mắt, bất bình cho Lâm Phương Nghi.
”Hôm kia rõ ràng nàng cố ý nói chuyên chọc vào tâm người, gây hấn với con, lại là nàng động thủ trước... Thế nào chính nàng bị thương, ngược lại liên lụy con cùng chịu phạt?”
Lâm Phương Nghi nhỏ giọng nói: “Di nương, người đừng nói lời oán hận như vậy. Con cũng có trách nhiệm, biết rõ muội muội ngày đó không hoàn thành việc học, trước mặt tiên sinh đè ép nàng cúi đầu không tính, còn khoe ra trước mặt tổ mẫu.”
Ngày đó nữ tiên sinh dạy học bảo hai người các nàng làm thơ tả cảnh sắc đầu mùa xuân nộp lên.
Lâm Cẩm Nghi vốn không am hiểu, bắt nàng một buổi tối làm ra một bài thơ thật không dễ.
Lâm Phương Nghi cũng đã viết ra, không chỉ có viết ra, còn viết phá lệ không tồi.
Nàng vốn không định cướp lấy nổi bật, nhưng Chu di nương lại khuyên nàng nói, lúc trước nàng bị lui hôn, việc hôn nhân vốn đã gian nan, nếu lại cố ý ẩn dấu, không vì mình kiếm tài danh, tương lai lại càng khó khăn.
Nàng tin theo, ngày thứ hai nộp thơ lên. Nữ tiên sinh quả nhiên thập phần thưởng thức, còn khích lệ nàng một phen.
Cái này cũng chưa tính, học xong, tỷ muội hai người đi thỉnh an Trung Dũng hầu lão phu nhân.
Chu di nương đã sớm chờ ở Thuận Hoà đường, ở trước mặt Trung Dũng hầu phu nhân tuyên dương chuyện này. Trong lời ngoài lời khoe khoang rất nhiều.
Lâm Cẩm Nghi từ nhỏ được cả nhà che chở như châu giống như ngọc, tính tình có chút kiêu căng, cảm thấy đã đánh mất thể diện ở trước mặt một di nương, liền nóng giận.
Hai người sinh hiềm khích rồi, Lâm Phương Nghi liền hối hận nàng đã nghe lời di nương.
Chu di nương vẫn khóc, nói: “Nghe con nói, còn trách đến ta? Cả đời ta đã như vậy, ta làm thế là vì cái gì? Còn không phải trông cậy vào con sau này sống tốt hơn?”
Lâm Phương Nghi cũng rất bất đắc dĩ, đành phải nói: “Con đương nhiên sẽ không trách di nương. Di nương đều suy nghĩ cho con, con đã hiểu.”
Chu di nương vẫn bất bình nói: “Con có chỗ nào không bằng nàng? Bất quá là số phận kém hơn, gửi hồn đến trong bụng ta. Nếu hai ngươi cùng một thân phận, làm sao đến phiên nàng áp mọi chuyện xuống đầu con? Ta nghe nói tổ mẫu con đã bắt đầu tìm chỗ lo việc hôn nhân cho nàng, nhưng con mới là trưởng nữ hầu phủ, sao có thể đến phiên nàng trước đây...”
Lâm Phương Nghi nghe Chu di nương càng nói càng thái quá, vội khuyên nhủ: “Tốt rồi, di nương, bên ngoài vẫn còn người. Những lời này, ngài trăm ngàn đừng nói nữa. Tổ mẫu đương nhiên có quyết định của mình, bà và mẫu thân đều là người rộng lượng, đương nhiên cũng sẽ tính toán cho con.”
Chu di nương cũng thấy lời mình nói đi quá giới hạn, liền dừng câu chuyện lại, lôi kéo tay nàng thở ngắn thở dài một trận.
Lâm Phương Nghi lại an ủi bà vài câu, mới khiến bà ngừng khóc.
Trấn an bà xong, Lâm Phương Nghi mới để các nha hoàn vào phòng.
Dạ Ngấn lĩnh mệnh nàng đi ra ngoài, lúc này Lâm Phương Nghi đương nhiên muốn hỏi một phen.
Dạ Ngấn liền đáp lời: “Nô tì đã chuyển cáo công khóa cho nhị cô nương. Nhị cô nương còn để nô tì mang theo hai đĩa điểm tâm trở về.”
Lâm Phương Nghi không khỏi cười cười, muội muội này xưa nay đã như vậy, mặc dù có chút tì khí, cũng không tức giận lâu. Tiếp theo bảo Dạ Ngấn lấy điểm tâm trong hộp ra, đặt trên bàn.
Hai đĩa điểm tâm, một đĩa mân côi nãi du đăng hương tô (bánh kem hoa hồng), một đĩa tử ngưu nhũ lăng phấn hương cao (bánh sữa bò). Đều là thứ bình thường Lâm Cẩm Nghi thích ăn.
Lâm Phương Nghi tuy rằng không thích đồ ngọt, nhưng đến cùng là Lâm Cẩm Nghi đưa lễ riêng, cũng muốn thử một chút.
Chu di nương có chút ghét bỏ nói: “Con cũng không thích ăn thứ này, cần gì bắt buộc mình. Lại nói trời lạnh như vậy, điểm tâm đưa tới đã nguội lạnh, cũng không biết ăn vào có khiến con đau bụng không.”
Nghe bà nói lời này, hản là tâm còn oán hận, không có việc gì đi bới móc, Lâm Phương Nghi rất muốn nói vài câu, nhưng ngại nha hoàn đều ở đây, cũng không muốn bà mất mặt mũi.
Dạ Ngấn nhân tiện nói: “Nhị cô nương cho Thiên Ti tỷ tỷ mang từ phòng bếp nhỏ đến, vừa làm xong cất vào hộp vẫn còn bốc hơi nóng. Là nô tì trên đường chậm trễ, mới bị nguội. Bụng cô nương quả thật không tốt, nô tì mang xuống bếp làm nóng rồi lại bưng lên.”
Lâm Phương Nghi gật gật đầu, để Dạ Ngấn đi thu thập điểm tâm.
Chu di nương liền hỏi, “Con bảo Dạ Ngấn qua bên kia làm gì?”
Lúc trước Kim Linh tới, Chu thị còn chưa đến Phương Hoa uyển, cho nên cũng không rõ nguyên nhân. Lúc này hỏi, cũng là lo Lâm Phương Nghi cúi đầu, chủ động đi lấy lòng Lâm Cẩm Nghi.
Lâm Phương Nghi lại đơn giản giải thích một phen.
Chu di nương nghe xong, ôn hoà nói: “Nàng còn có thể để ý công khóa? Thật sự là mặt trời mọc từ hướng tây.”
Lâm Phương Nghi nhíu nhíu mày, nói: “Muội muội bệnh một trận rồi, quả thật ổn trọng không ít. Nay nàng biết lo nghĩ đến học vấn, chúng ta đều nên cao hứng mới đúng.”
Nữ nhi này a, chỗ nào cũng tốt, chính là tâm địa rất mềm, thấy ai cũng tốt. Chu di nương không khỏi lại phát sầu vì nàng.