Cẩm Tú Uyển bên này, Lâm Cẩm Nghi đã biết công khóa, bắt đầu bận rộn.
Nàng trước đọc kỹ bài thơ mấy lần, đại khái lý giải ý tứ. Sau đó dần nhớ kỹ hàm ý bên trong, cuối cùng học thộc.
Đại khái một khắc sau, nàng phát hiện chính mình đã nhớ gần hết.
Tiểu biểu muội trí nhớ thật sự so với nguyên thân của nàng tốt hơn nhiều lắm, cũng không rõ vì sao người trong phủ đều nói nàng không tinh thông học hành. Rõ ràng là có thiên phú tốt như vậy!
Đọc thuộc xong, Lâm Cẩm Nghi bắt đầu tìm bảng chữ mẫu luyện chữ.
Trên giá sách bàn học để không ít bảng chữ mẫu, nàng tìm chữ lúc trước tiểu biểu muội viết, muốn xem xem lúc trước nàng ấy viết thế nào để bắt chước viết theo.
Nàng đời trước luyện kiểu chữ nhỏ của Vệ phu nhân, chữ viết xinh đẹp, nhưng tiểu biểu muội luyện là nhan cân liễu cốt, nàng bắt chước cũng rất khó khăn.
Bất quá cũng coi như may mắn, Lâm Cẩm Nghi ở học hành rất chây, nét bút tuy rằng xem như ngay ngắn, thập phần quy củ, nhưng không có phong cách. Loại trình độ này đối với nàng mà nói, luyện tập thên, có thể theo bảy tám phần.
Lúc này bên ngoài chạng vạng tối, đã vào đêm.
Thiên Ti nhẹ tay chân đi đến trước bàn học, nhẹ giọng hỏi nàng muốn ăn tối cái gì.
Tô thị bởi vì lúc trước nói chuyện hồi lâu với Trung Dũng hầu phu nhân, Trung Dũng hầu phu nhân liền giữ lại dùng cơm.
Lâm Cẩm Nghi thân mình vừa khỏe, Trung Dũng hầu phu nhân sợ nàng buổi đêm đi đến Thuận Hoà đường bị lạnh, cho nên phía đã truyền lời, bảo nàng ở trong viện dùng cơm là được.
Cẩm Tú Uyển có phòng bếp riêng, đầu bếp nữ cũng là an bày Tô thị riêng, tuy rằng trù nghệ không quá nổi tiếng, nhưng món ăn các loại đều có thể làm được, người cũng rất cơ trí, lúc trước Lâm Cẩm Nghi thường thường chọn mấy thứ cầu kỳ, nàng cũng có thể làm ra.
Lâm Cẩm Nghi một lòng muốn bổ sung công khóa, cũng không biết đói, lúc này liền hưng trí nói: “Tùy ý chuẩn bị một ít, đừng để đói là tốt rồi.” Người đương thời chú ý dưỡng sinh, buổi tối bình thường đều ăn rất ít, nàng lại nghĩ buổi tối còn muốn tiêu tốn phải mất thời gian bổ sung công khóa, khẳng định không thể ngủ sớm, sợ phòng bếp nhỏ làm cơm cháo gì đó, cho nên nói ra một câu.
Thiên Ti được lời của nàng, xoay người đi phân phó.
Hai khắc sau, phòng bếp đưa tới một chén tố diện, hạt dẻ xào gà, đậu hủ phù dung, vài món đồ ăn ở Tuyên thành.
Lâm Cẩm Nghi buông bút, ngồi xuống bàn cơm.
Vài món đồ ăn đều đơn giản dùng thường ngày, không bằng thức ăn tinh tế lúc trước trong Trấn Nam vương phủ.
Bất quá nàng cũng không quá chú ý, bảo Thiên Ti lấy cho mình một chén mì sợi.
Vừa thử một ngụm, Lâm Cẩm Nghi ngạc nhiên phát hiện ——mì sợi này thế nhưng ngon thần kỳ!
một chén canh suông thanh đạm với mì bình thường, trên đầu lưỡi lại có thể biến hóa ra tư vị, hơn nữa hương vị kia thơm ngon kinh người.
Nàng lúc trước còn không thấy đói lắm, lúc này cũng thèm ăn, vài mòn thức ăn dùng với hai chén nhỏ mì sợi.
Bất quá so sánh với mì sợi, vài món đồ ăn khác làm rất bình thường.
Ăn no tám phần, Lâm Cẩm Nghi ngừng đũa, nhịn không được khen: “Mì sợi làm thật sự là không tệ.” Không thể tưởng được trong phòng bếp nhỏ của tiểu biểu muội còn ngọa hổ tàng long.
Thiên Ti liền trả lời: “Đây là bí phương của phu nhân. Ngài luôn luôn rất thích ăn.”
Lâm Cẩm Nghi mới hậu tri hậu giác nhớ tới, Tô thị ngoài bản sự chưởng gia, một tay trù nghệ càng tốt. Nàng hồi nhỏ đến Trung Dũng hầu phủ, Tô thị sẽ làm rất nhiều tiểu điểm tâm đa dạng cho nàng. Sau này lui tới ít, ngược lại đã quên mất.
Các nàng nói chuyện, nha hoàn bên ngoài bẩm báo một tiếng, kéo mành, Tô thị đi vào phòng.
Nàng ở cửa chợt nghe thấy nữ nhi khen mì sợi của mình, không khỏi trên mặt mang ý cười mềm mại, nói: “Hôm nay nhị cô nương chúng ta sao hãnh diện như vậy? Từ trước không phải nói nương làm ra vài món, ngươi đều ghét sao?”
Lâm Cẩm Nghi đứng dậy đón chào. Mẹ con hai người dắt tay ngồi trở lại trước bàn, vài nha hoàn ngay ngắn tự dọn đi cơm canh.
”Tay nghề của người rất cao, A Cẩm sao có thể không thích ăn đâu?” Lâm Cẩm Nghi cũng mỉm cười đáp.
Tô thị cười tủm tỉm lôi kéo tay nữ nhi, nói: “Con thật sự đã trưởng thành, cũng hiểu chuyện không ít. Nếu ngày nào đó học trù nghệ với nương, nương thật sự là nằm mơ cũng cười tỉnh.” Tổ tiên bà là ngự trù trong cung, sau này từ vị trí ngự trù lui xuống, tay nghệ dạy cho tiểu bối trong nhà. Sau này đến đời Tô thị, trải qua nhiều năm kinh doanh, hậu nhân đều theo nghề khác, không có người kế thừa y bát tổ tiên. Người đương thời còn nói quân tử xa nhà bếp, truyền đến đời Tô thị, chỉ có bà, một nữ tử học được một thân trù nghệ tốt của tổ tiên truyền xuống.
Bà sao không muốn đem một thân bản sự dạy cho nữ nhi đây? Cố tình từ trước nữ nhi ghét phòng bếp khói lửa dầu mỡ, còn nói trong phủ cũng không thiếu đầu bếp nữ, cũng không muốn học.
Nàng nói xong, thấy Lâm Cẩm Nghi không lộ ra thần sắc không kiên nhẫn, liền tiếp tục nói: “Mì này chú ý nhất nước canh. Lúc làm mì, cần lấy nấm bồng hầm ra nước trước một ngày, lọc nước trong, ngày thứ hai đem măng cũng hầm ra nước, đem mì nấu chung vào. Nhà chúng ta đều an nhạt, nếu khẩu vị mặn hơn, có thể thêm nước tôm, nấm các loại, chỉ cần bỏ đi bùn cát, không cần phải đổi nước, nếu đổi nước, hương vị sẽ nhạt nhẽo...”
Nhìn như một bát mì bình thường, phía sau lại có nhiều việc phải làm như vậy.
Lâm Cẩm Nghi từ trước không học trù nghệ, cũng không thể nói rõ thích hay không, nhưng thấy mắt Tô thị ao ước nhìn mình, nhân tiện nói: “A Cẩm cảm thấy trù nghệ thập phần thú vị, ngài về sau có thể cho con học hay không?” Đã lấy tiểu biểu muội lại sống một lần, nàng đương nhiên không nghĩ muốn thân nhân nàng ấy thất vọng, nếu Tô thị hi vọng nàng học, nàng học là được.
Tô thị nghe xong kinh hỉ nói: “Con muốn học, nương sao không muốn dạy? Kỳ thật trù nghệ cũng có ý tứ, đặt một chút tâm tư nho nhỏ, cũng có thể biến mục nát thành thần kì. Như bình thường thường chúng ta ăn cơm mà nói, chuẩn bị một ít hoa lộ, chờ lúc cơm hơi mềm đổ lên, sau đó để một lát, có thể vừa không mất mùi gạo, lại làm ra một tư vị khác. Đương nhiên, hoa lộ này cũng phải chú ý, dùng sắc vi, phật thủ, hoa quế vài loại hoa liệu chế thành. Nhưng không thể dùng hoa hồng, mùi hoa hồng, mùi dịch biện, cùng với mùi ngũ cốc không hòa hợp...” Tô thị quả thật cao hứng, lập tức nói liên tục.
Lâm Cẩm Nghi thập phần kiên nhẫn nghe Tô thị nói xong.
Tô thị phát hiện mình có chút nóng vội, nhân tiện nói: “Nương rất cao hứng, con đừng cảm thấy phiền. Tháng sau sinh nhật Tô thái phi, nương muốn làm vài món ăn cho lão nhân gia. Đến lúc đó có ngươi giúp, lão nhân gia ngài cũng nhất định sẽ thoải mái.” Tô thái phi chính là sủng phi của tiên đế lúc trước giúp đỡ thúc đẩy việc hôn nhân của Tô thị cùng Lâm Ngọc Trạch. Bà và Tô thị vốn là đồng tộc, coi như là người nhà mẹ đẻ Tô thị, ngày sinh của bà, Tô thị làm chất nữ nhà mẹ đẻ, đương nhiên phải đi chúc mừng một phen. Tô thái phi cũng học trù nghệ của tổ tiên, năm đó dựa vào cái này, được tiên đế sủng ái. Tô thị nghĩ, nếu Tô thái phi biết trù nghệ tổ tiên có người kế tục, đương nhiên sẽ cao hứng.