Kết Hôn! Anh Dám Không?

chương 616

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG 616: BÓNG DÁNG MƠ HỒ Trong đầu vừa xuất hiện ý nghĩ kinh khủng đó, thư ký nhịn không được kinh ngạc ngước mắt lên nhìn Đổng Khánh đang tập trung tinh thần lái xe. Đây là lần đầu tiên Đổng Khánh và ông cụ Đổng cãi nhau lớn đến thế này! Cõ lẽ, ngay từ lúc bắt đầu, mục đích của ông cụ Đổng không chỉ là đứa bé trong bụng Ân Thiên Thiên, mà còn có cả chính Ân Thiên Thiên nữa! Đây cũng là nguyên nhân vì sao Đổng Khánh lại phản ứng dữ dội đến thế, thậm chí đến cuối cùng còn không thèm để ý đến ông cụ Đổng nữa, tiếng gọi trầm thấp lần cuối kia cũng đang muốn nói cho ông cụ Đổng biết rằng anh đã biết, biết được suy nghĩ của ông ta, nhưng mà ông cụ Đổng không hề lùi bước, vậy thì Đổng Khánh chỉ có thể dùng mạng mình để đánh cược! Xe chạy điên cuồng trên đường, xe ở phía sau cũng đuổi theo sát nút, Đổng Khánh phải thường xuyên quẹo đột ngột, làm cho Ân Thiên Tuấn chăm sóc cho Ân Thiên Thiên rất vất vả, sắp không trụ nổi nữa rồi! Cuối cùng, lúc Land Rover chạy xuống chân núi của nhà họ Đổng, lập tức tỏa sáng giống như quán quân vừa chạm đến vải lụa ở vạch đích vậy, lúc Land Rover vừa chạy ra, ở hai bên phố ngoài khu vực quản lý của nhà họ Đổng đột nhiên có vô số chiếc xe xông ra chặn đường xe hơi của nhà họ Đổng lại, xe xuất hiện đột ngột như thế, làm những chiếc xe ở phía trước phanh gấp lại, xe ở đằng sau cũng rồi rít đạp phanh! Trong nháy mắt, cả ngọn núi toàn là tiếng phanh xe chói tai. Trong một đám xe đen nghịt kia, chỉ có duy nhất một chiếc xe Land Rover màu trắng vô cùng bắt mắt cầm đầu, Cảnh Liêm Bình ngồi trên xe tức giận nhìn người nhà họ Đổng, đôi mắt đào hoa gần như sắp phun ra lửa nhưng không ai để ý đến ở ghế sau còn có một bóng dáng mơ hồ, nhưng lại cảm nhận được lửa giận và cảm giác lạnh lẽo làm người ta hoảng sợ… Người nhà họ Đổng run rẩy, Cảnh Liêm Bình nhanh chóng quay đầu xe đuổi theo xe của Ân Thiên Tuấn, mà cùng lúc đó, những chiếc xe của nhà họ Đổng cũng đã bắt đầu “đối mặt” với xe của nhà họ Cảnh! Ngày hôm đó, rất nhiều người trong thành phố T được chứng kiến cảnh tượng vô cùng gay cấn kia! Thậm chí trong bộ đàm của toàn bộ xe taxi đều điên cuồng nhắc nhở tài xế dừng xe vào hai bên lề đường, bảo bọn họ nhường đường, xe taxi vốn là một tập thể rất khổng lồ, bọn họ vừa bãi công, giao thông trong thành phố gần như bị tê liệt hoàn toàn, nhưng mà mọi người đều giống như có thần giao cách cảm mà nhường ra con đường đến thẳng bệnh viện Nam Tự… Xe của Ân Thiên Tuấn chạy rất nhanh, vượt vô số đèn đỏ, ở đằng sau có một chiếc Land Rover màu trắng nhanh chóng đuổi kịp, hai chiếc xe chạy song song trên đường cái rộng lớn của thành phố T. Đổng Khánh rất tập trung lái xe, hoàn toàn không có tâm trạng quay đầu nhìn người bên cạnh, trong chiếc xe bên cạnh, Cảnh Liêm Bình cũng không có tâm trạng quay đầu nhìn xem, lúc anh đuổi kịp Đổng Khánh rồi còn phải khống chế tình hình ở phía sau, ngay lúc bọn họ không chút ý, trên ghế phụ của chiếc Land Rover đột nhiên xuất hiện một gương mặt điển trai. Cảnh Liêm Uy dùng một tay chạm vào cửa sổ, giống như đang vuốt ve gương mặt của Ân Thiên Thiên đang ngồi trong chiếc Land Rover kia vậy, trên mặt toàn là vẻ đau lòng… Xe của nhà họ Cảnh và nhà họ Đổng tập hợp cùng một chỗ, hai bên đều ngăn cản đường đi của đối phương, một đống xe đen nghịt kéo theo áp lực khó diễn tả, thậm chí còn có nguy cơ lao vào chiến đấu với nhau ngay lập tức. Xe nhanh chóng lướt qua, nhanh đến mức người ta còn chưa nhìn thấy rõ, nhưng đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng mọi người. Cuối cùng cũng đến được cửa bệnh viện Nam Tử, Land Rover thắng gấp phát ra tiếng chói tai, ngay sau đó, Ân Thiên Tuấn đã ôm Ân Thiên Thiên xuống xe chạy vội vào trong, mà trong bệnh viện Cảnh Liêm Uy cũng đã sớm sắp xếp người thuận lợi tiếp nhận Ân Thiên Thiên đang suy yếu. Ngay lúc Land Rover dừng lại, Cảnh Liêm Uy lại quay về hàng ghế sau, cơ thể gần như biến mất trong bóng đêm. Trong bệnh viện, lúc nhận được điện thoại, bệnh viện Nam Tự vốn đã quen ứng phó với các tình huống khẩn cấp vậy mà lại lần đầu tiên có cảm giác luống cuống tay chân, đã sớm chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ, chuẩn bị sẵn sàng cho tất cả tình huống có thể xảy ra! Đợi đến khi Ân Thiên Thiên đang hôn mê được đưa vào phòng phẫu thuật, cho dù là chủ nhiệm của khoa sản cũng nhịn không được nhíu chặt mày, trở nên cực kỳ nghiêm túc. Đổng Khánh vội vàng chạy vào, bởi vì mất máu quá nhiều nên sắc mặt của anh trắng bệch rất đáng sợ, anh vươn tay đè chặt miệng vết thương ngay eo, chống tay lên tường bước từng bước một về phía phòng phẫu thuật, dáng vẻ đó làm cho ai nhìn thấy cũng đều sợ hãi. “Anh ơi, hay là anh đi xử lý vết thương của mình trước đã được không?” Một cô y tá nhỏ giọng khuyên, nhưng Đổng Khánh hoàn toàn không để ý đến, chỉ liên tục bước về phía trước. Sau khi Ân Thiên Thiên vào phòng phẫu thuật được một lúc thì Ân Thiên Tuấn mới bình tĩnh lại được, gọi điện thoại cho nhà họ Ân rồi ngồi ở một góc thở dốc, Cảnh Liêm Bình thông qua kính chiếu hậu nhìn Cảnh Liêm Uy, cuối cùng vẫn lập tức xuống xe chạy vào bệnh viện, chuyện sau này Cảnh Liêm Uy sẽ xử lý, chuyện duy nhất anh có thể làm chính là thay Cảnh Liêm Uy – người không thể xuất hiện trước mặt mọi người vào lúc này – trông nom tình hình của Ân Thiên Thiên. Vừa bước đến hành lang phòng phẫu thuật, Cảnh Liêm Bình đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, anh nhíu chặt mày, đợi đến khi nhìn thấy Đổng Khánh thì cuối cùng cũng không phân biệt được mùi máu này xuất phát từ người Đổng Khánh hay từ người Ân Thiên Thiên nữa, anh vươn tay đỡ Đổng Khánh đang dần gục ngã, cưỡng ép anh ta vào phòng khám, dặn dò bác sĩ khám cho anh ta rồi mới xoay người ra cửa phòng phẫu thuật chờ đợi, đồng thời cũng gọi điện thoại cho nhà họ Cảnh. Người nhà họ Cảnh và nhà họ Ân gần như đến bệnh viện Nam Tự cùng một lúc. Đây là lần đầu tiên Cảnh Nguyên Phước lái xe nhanh đến thế, mặt mày ông ủ ê, đè nén cơn phẫn nộ, Ân Bách Phú cũng xụ mặt bước xuống xe, chủ nhân hai gia đình gặp mặt nhau cũng chỉ gật đầu xem như chào hỏi rồi lập tức chạy về phía phòng phẫu thuật, trong lòng Vi Gia Huệ cũng rất lo lắng, nhưng mà bà vẫn nhịn không được liếc mắt nhìn chiếc xe của Cảnh Liêm Uy đậu cách đó không xa… Chắc chắn là thằng nhóc Cảnh Liêm Bình kia rồi, nó cũng đâu phải không có xe, sao cứ thích lấy xe của em mình vậy chứ? Vi Gia Huệ thầm than rồi nhanh chóng chạy về phía phòng phẫu thuật! Sau khi bà rời đi, người đàn ông đang ngồi ở ghế sau xe Land Rover hơi mở mắt ra, anh mắt phượng lạnh thấu xương. Nhà họ Đổng! Ân Bách Phú đứng trước cửa phòng phẫu thuật, ngực phập phồng rất mạnh, một lúc lâu sau vẫn chưa thể bình tĩnh lại. Ông thật sự không hiểu được, sao trong khoảng thời gian này bọn họ cứ phải vào bệnh viện vậy chứ? Hơn nữa lần nào Ân Thiên Thiên cũng vào phòng cấp cứu cả! Nếu như tính sơ sơ thì lúc Ân Thiên Thiên sinh em bé sẽ lại phải vào trong đó thêm lần nữa! Ngước mắt nhìn màu trắng tinh trong bệnh viện, lần đầu tiên Ân Bách Phú cảm thấy bệnh viện cực kỳ xui xẻo! Bên ngoài phòng phẫu thuật, Ân Bách Phú bình tĩnh lại, không để bản thân nổi giận, dù sao bây giờ Đổng Khánh cũng đã bị đưa vào phòng phẫu thuật rồi, nghe nói tình hình cũng không tốt, ông mắng chửi người ta thì cũng không hay. Cảnh Nguyên Phước nhìn chằm chằm phòng phẫu thuật, quay đầu hỏi Ân Thiên Tuấn: “Thiên Tuấn, mọi chuyện là thế nào?” Sao lại làm đến mức phải vào bệnh viện rồi? Hơn nữa cả hai lần đều là vì đứa bé. Ân Thiên Tuấn trầm mặt xuống, chỉ nói một câu: “Nhà họ Đổng muốn làm hại Thiên Thiên, đơn giản vậy thôi.” Chỉ một câu của Ân Thiên Tuấn đã thể hiện sự bất mãn đối với nhà họ Cảnh, đồng thời cũng thể hiện sự quan tâm của anh đối với em gái, đó là em gái anh đó, là đứa em gái anh nâng niu từ nhỏ, bây giờ đột nhiên xảy ra chuyện như thế, sao anh không tức giận được chứ! Cảnh Nguyên Phước tuy không tức giận, nhưng gương mặt nghiêm túc kia chưa hề có dấu hiệu thả lỏng. Vi Gia Huệ đứng bên cạnh lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt này của Cảnh Nguyên Phước, cũng không dám nói tiếng nào. Đổng Khánh vừa vào phòng phẫu thuật, người nhà họ Đổng lập tức nhận được tin, hơn nữa cũng đang nhanh chóng chạy đến đây. Đến lúc ông cụ Đổng xuất hiện trước mặt mọi người, lần đầu tiên Cảnh Nguyên Phước không hề do dự bước lên, cản đường ông cụ Đổng lại, không hề cho ông ta có cơ hội hỏi thăm tình hình Đổng Khánh, mở miệng nói thẳng: “Tôi từ trước đến giờ đều nghe nói người nhà họ Đổng làm việc chưa bao giờ tuân thủ quy tắc, nhưng mà tôi vẫn luôn nghĩ rằng quan hệ của mọi người cũng không đến nỗi nào, người nhà họ Đổng có làm gì đi nữa cũng sẽ không leo lên đầu người nhà họ Cảnh chúng tôi, nhưng mà bây giờ xem ra, tôi đã quá ngây thơ rồi, đúng không, ông cụ Đổng!” Giọng nói nghiêm túc của Cảnh Nguyên Phước đột nhiên vang vọng khắp nơi, mọi người rối rít quay đầu nhìn sang bên này. Vi Gia Huệ yên lặng nín thở không dám nói gì, lần này nhà họ Đổng đúng là rất xui xẻo dám đụng vào giới hạn cuối cùng của nhà họ Cảnh! “Cảnh Nguyên Phước, tôi đụng vào người nhà họ Cảnh lúc nào?” Sắc mặt ông cụ Đổng không hề thay đổi, nhẹ nhàng nói, đầu hơi ngẩng cao, mặt mày chẳng hề để tâm: “Cháu nội của tôi thích Ân Thiên Thiên, tôi làm ông nội cũng không thể phản đối được, nếu Ân Thiên Thiên gả vào nhà họ Đổng của tôi, đương nhiên phải chú ý rất nhiều thứ, tôi chỉ nói với cô ta vài câu…” “Ha ha, ông cụ Đổng đúng là phô trương thật đó!” Đột nhiên, Ân Bách Phú nhịn không được mở miệng, ánh mắt vô cùng nghiêm khắc nhìn ông cụ Đổng nói: “Thiên Thiên nhà tôi nhớ ơn cháu nội ông cứu nó nên mới đến thăm, nhưng mới đến được bao lâu mà người đã phải vào bệnh viện nữa hả? Nhà họ Đổng các người có nhiều bác sĩ như vậy cũng chỉ để lừa người khác thôi sao? Hay là nhà họ Đổng các người đáng sợ đến mức con gái tôi không dám để cho bác sĩ của nhà họ Đổng các người chạm vào hả!” Lúc này, ông cụ Đổng bị hai người cha cản lại, tiến thoái lưỡng nan. “Cuối cùng tôi chỉ nói với ông cụ Đổng một câu thế này, nếu nhà họ Ân tôi muốn gả con gái đi cũng phải hỏi ý kiến của con! Mặc kệ là tình huống gì đi nữa, chỉ cần con gái tôi không muốn, cho dù Ân Bách Phú của tôi có đánh đổi cả nhà họ Ân cũng sẽ không để cho con gái mình phải đi vào địa ngục đâu!” Ân Bách Phú bình tĩnh nói, không hề do dự che chở cho con gái của ông: “Cho dù nhà họ Đổng của các người có tiền tỷ, có là ổ vàng ổ bạc, nhưng chỉ cần Thiên Thiên không muốn, các người nhất định phải bước qua xác của tôi!” Vừa nói dứt lời, mặt mày ông cụ Đổng đã xanh lè. Nếu những lời này truyền ra ngoài, chính là nhà họ Đổng ông cưỡng ép người khác! Cảnh Nguyên Phước nở nụ cười trào phúng, đột nhiên bước lên, vươn tay khẽ phủi những hạt bụi không hề tồn tại trên vai ông cụ Đổng, nói: “Ông cụ Đổng, ông cho rằng ông nắm được điểm yếu của nhà họ Cảnh thì muốn làm gì thì làm sao? Ông đừng quên, người sống trên đời đều có điểm yếu, kể cả những bác sĩ trong tay ông, chỉ cần nhà họ Cảnh tôi muốn, bọn họ có thể phản bội ông bất cứ lúc nào, cũng có thể làm cho nhà họ Đổng các ông cụp đuôi chạy trốn khỏi thành phố T bất cứ lúc nào!” Nghe đến đây, ông cụ Đổng trợn to hai mắt kinh ngạc nhìn Cảnh Nguyên Phước, hét lớn: “Ông dám!” “Ông thử xem tôi có dám hay không!” Cảnh Nguyên Phước đáp trả không hề do dự, tiếp tục nói: “Muốn đụng vào thứ gì của nhà họ Cảnh tôi cũng được, thứ gì cũng có thể vứt bỏ, chỉ riêng một thứ không thể, đó chính là thành viên trong gian đình nhà họ Cảnh!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio