Chương : Đường Ninh chưa bao giờ là đồ vật trong hồ
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Đến một nơi vắng người, Mặc Đình thấp giọng hỏi Đường Ninh.
Đường Ninh siết chặt góc áo của Mặc Đình, ánh mắt có phần phức tạp trả lời: “Đại khái là muốn trút giận cho Hàn Vũ Phàm.
Vợ của Trịnh đạo diễn đó chính là mẹ của Hàn Vũ Phàm. Có thể thấy quan hệ giữa vợ chồng họ với Trương lão rất tốt.”
Hơn nữa, với thân phận của cô, việc bị đối xử như vậy tại hoàn cảnh này cũng là chuyện bình thường, nói cho cùng là do nền tảng không vững, còn chưa thể cho ra đời những tác phẩm khiến người khác tôn trọng.
Mặc Đình cần thận nhìn vào mắt Đường Ninh, sau đó nắm lấy tay phải cô nói: “Nắm chặt tay anh…”
Đường Ninh nhìn xuống bàn tay hai người đang nắm, cuối cùng cũng thả lỏng rất nhiều.
Khi họ trở lại sảnh tiệc, ánh mắt của mọi người đối với Đường Ninh lại thay đổi, thật ra thì Mặc Đình ở trong tối ngoài sáng đã bảo vệ Đường Ninh rất tốt, nhưng đây là lần đầu tiên ở một nơi long trọng như vậy. Trước kia là tuyên bố thân phận của cô, bây giờ là tuyên cáo địa vị của cô.
Đường Ninh nhìn Mặc Đình đĩnh đạc nói chuyện với người khác, nhìn anh nặng nhẹ phản kích những câu hỏi sắc bén của họ, cô nắm tay Mặc Đình, trong nháy mắt này, càng dùng sức hơn.
Trong cái vòng tròn băng giá này, nơi mà lợi ích là trên hết, có một người luôn nắm tay cô trong bóng tối, bảo vệ cô khỏi mưa gió, phân biệt hướng đi cho cô. Đường Ninh cảm thấy kiếp này ngay cả Mặc Đình muốn mạng cô, cô cũng không ngần ngại.
Cảm giác được ngón tay bị Đường Ninh nắm đến trắng bệch, Mặc Đình nhìn xuống chỗ tay hai người đang nắm, rồi nói nhỏ vào tai Đường Ninh: “Đây là dùng bao nhiêu lực?”
Lúc này, hai người đang ở đại sảnh nơi có đài phun nước, thu hút người nhìn nhất.
Đường Ninh dựa vào vai Mặc Đình, giọng nói có chút khàn: “Em sợ anh buông tay…”
Cho dù tất cả mọi người đều nói cô, đối với cô có đủ loại ý kiến, thì người đàn ông bên cạnh là chỗ dựa duy nhất của cô.
Mặc Đình quay người đối diện với Đường Ninh, trước mặt mọi người, anh nắm lấy tay cô: “Đột nhiên anh muốn hôn em.” Mặc Đình không chỉ nói, lời vừa dứt, anh lập tức làm…
Mọi người hít vào một hơi, hoàn toàn không ngờ tới hai người lại thân mật ở đám cưới của người khác.
“Trời ơi … mau nhìn, mau nhìn, hôn rồi!”
“Tôi không nhịn được nữa rồi, hẳn là tình yêu đích thực đi?”
“Dù không muốn thừa nhận nhưng Mặc đại tổng của chúng ta quả thực bị cô người mẫu này thu phục rồi. Cảm thấy hơi bối rồi. Lát nữa uống thêm vài ly để xoa dịu tâm trạng.”
Song, Mặc Đình muốn làm cho những người ghen tị với Đường | Ninh đến đỏ mắt càng thêm đồ kị, còn những người cảm thấy hai người đang diễn trò thì tự tát vào má mình!
Sau đó, người mới cầm ly rượu, mang theo nụ cười chúc phúc đi đến trước mặt hai người.
Dụ Phong ôm cô dâu nói với hai người họ: “Mặc Tổng, đây là lễ cưới của chúng tôi, lưu lại chút hào quang cho chúng tôi đi…”
“Phong ca, em thực sự xin lỗi.” Đường Ninh thuận tay với lấy một ly sâm panh, muốn kính rượu chú rễ bày tỏ sự áy náy, nhưng Dụ Phong chỉ cười.
“Tôi vào Hải Thụy nhiều năm như vậy, chưa từng thấy Mặc tổng bảo vệ một người như thế … Cô phải sớm làm quen với những thăng trầm bên ngoài. Bằng không, sau này những nơi như thế này còn rất nhiều… Cô cũng không muốn cậu ấy mệt chết đúng không?”
“Em hiểu rồi.” Đường Ninh gật đầu.
“Hãy khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn. Điểm này cô luôn làm rất tốt.”
Nói xong, bốn người cùng chạm ly, dường như Mặc Đình hôm nay không phải là tổng tài của Hải Thụy mà đơn giản là người nhà của anh.
“Tân hôn vui vẻ!”
“Cảm ơn Mặc Tổng.”
Cách đó không xa, Lan Hề nhìn mười ngón tay đang siết chặt của Mặc Đình và Đường Ninh, uống cạn ly sâm panh trong tay, như Đường Ninh đã nói, cô ta quả thực là một trò hề, nhất là khi Đường Ninh vẫn còn ở Tranh Điền. Cô ta rõ ràng đã nghĩ tới việc đánh chủ ý lên Mặc Đình. Lúc đó biết rõ Đường Ninh đã có bạn trai, nhưng chắc chắn Đường Ninh không tìm được người tốt đẹp gì…
Thực ra, những lời vừa nói với Đường Ninh chỉ là vì cô ta không cam tâm …
Bên ngoài sảnh tiệc, mưa to như trút nước. Sau khi bữa tiệc kết thúc, vốn họ phải trở về khách sạn riêng, nhưng… dù trong thời tiết xấu như vậy, phóng viên vẫn cầm ô đứng ở cửa.
Thấy giới truyền thông mặt đỏ lên vì lạnh, nhiều nghệ sĩ đã dừng lại nhận phỏng vắn.
Trong số đó có Lăng Tử Ý của Lan Hè bị vây lại, dù sao bây giờ cô ta cũng cần hào quang.
Tất nhiên, Mặc Đình và Đường Ninh cũng là mục tiêu chính trong vòng vây của các phóng viên.
“Lan Tổng, Đường Ninh, người mẫu cũ của Tranh Điền, hôm nay cũng có mặt tại tiệc cưới. Không biết cảm giác gặp lại như thế nào?”
Tôi rất chúc phúc.” Lan Hề chính thức trả lời.
“Vậy cô nghĩ Lăng Tử Ý có thể đạt đến trình độ của Đường Ninh không?”
“Cô ấy là cô ấy. Trong lòng tôi, Tử Ý có sức hấp dẫn riêng…”
Ở phía bên kia, Đường Ninh cũng bị hỏi vấn đề tương tự.
“Cô Đường, gặp lại lão đông gia có thấy ngại không?”
“Cô Đường, theo tin tức thì cô không xuất hiện trong Tuần lễ thời trang lần này. Có tin đồn cho rằng cô đang quay phim trong đoàn phim. Xin hỏi đây là sự thật sao? Cô thực sự định chuyển ngành sang làm diễn viên ư?”
Biết rằng sẽ có vấn đề này, Đường Ninh lập tức nhìn sang người đàn ông bên cạnh, bởi vì anh đã nói mọi chuyện cứ giao cho anh.
Mặc Đình ôm chặt Đường Ninh, sau đó trả lời phóng viên: “Tôi nghĩ cô ấy hát hay hơn.”
Tắt nhiên, câu trả lời hoàn toàn bất ngờ.
Mọi người hỏi về đóng phim và catwalk, thì anh lại trả lời là hát…
Đường Ninh bắt giác muốn cười.
“Mặc Tổng, Thịnh Kinh hiện cứ so sánh người mới với cô Đường, anh có phiền nếu cô ấy liên tục bị đem ra so sánh không?”
“Ví dụ?”
“Ví dụ, Lăng Tử Ý vừa mới hot…”
“Ai vậy?” Mặc Đình hỏi ngược lại phóng viên.
Có rất nhiều người trở nên nỗi tiếng mỗi ngày, đây là nhân vật nào?
Phóng viên hiểu ý của Mặc Đình. Đó đều là những đám mây không quan trọng trên bầu trời…
“Vậy, hỏi một câu hỏi có chút riêng tư, khi nào hai người kết hôn?”
Lúc mập mờ thì hỏi khi nào công khai, công khai rồi thì hỏi khi nào kết hôn…
Về vấn đề này, Mặc Đình chỉ nở một nụ cười khó đoán. Phóng viên biết đây là giới hạn của Mặc Đình, nên không tiện hỏi quá nhiều, trực tiếp nhường đường cho hai người rời đi. Trong đêm mưa, dáng hai người che ô rời khỏi đã lọt vào ống kính của phóng viên, bữa tiệc cưới này, càng giếng như buổi diễn tập đám cưới của họ.
Bên kia, Lăng Tử Ý vừa nghe thấy câu trả lời của Mặc Đình, liền nhận ra rằng Đường Ninh và Mặc Đình chưa bao giờ coi trọng cô ta. Ngay cả khi cô ta thực sự tiếp nhận tài nguyên của Đường Ninh ở Tuần lễ thời trang, đó cũng chỉ là nhặt thứ Đường Ninh không cần nữa…
“Chị Lan, sau này đừng để giới truyền thông so sánh em với Đường Ninh nữa. Em không muốn tự rước nhục.” Lăng Tử Ý từng kiêu ngạo vì có được tài nguyên của Đường Ninh, Bây giờ… cô ta đột nhiên cảm thấy mình chẳng là gì cả.
Lan Hề cũng nhìn hai người rời đi, gật đầu: “Đó không phải là thứ chúng ta có thể với tới được…”
“Đường Ninh, nó chưa bao giờ là đồ vật trong hò.”
“Có lẽ, cô ấy còn có thể làm ra nhiều điều khiến chị ngạc nhiên hơn … Chị sẽ chờ xeml”