Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Nhân phẩm tốt không có nghĩa là kỹ năng diễn xuất tốt
Sau tiệc cưới của Dụ Phong, Đường Ninh và Mặc Đình đã lên trang đầu của nhiều tờ báo giải trí. Mức độ nỏi tiếng đó nằm ngoài tầm với của nhiều nghệ sĩ. Nhưng sau đó, Đường Ninh lại mờ nhạt đi và yên tâm quay trở lại đoàn làm phim.
Tuy nhiên, bảng xếp hạng của Asian Model Trust List quý trước đã công bố kết quả và Đường Ninh đứng ở vị trí thứ nhất ở châu Á với thu nhập đáng kể gấp đôi người đứng vị trí thứ hai.
Bức ảnh khổng lồ của cô đã được đăng tải trên phần mềm tin tức thế giới, nhưng mọi người đều ngạc nhiên khi phát hiện ra người mẫu châu Á đang phát triển nhanh chóng này lại không xuất hiện trong Tuần lễ thời trang thu đông lần này!
“Nếu Đường Ninh thực sự đi đóng phim, vậy cô ấy từ bỏ tất cả mọi thứ hiện tại cũng thật quá dũng cảm.”
“Thực ra, giá trị của một nghệ sĩ không nên cố chấp ở hình thức tồn tại của cô ấy. Tôi nghĩ Đường Ninh biết vị trí của mình và muốn thử thách bản thân.”
“Mặc dù tôi thích cô ấy, nhưng … nếu thực sự muốn đóng phim, tôi vẫn sẽ không xem.”
“Đúng vậy, nhân phẩm tốt không có nghĩa là kỹ năng diễn xuất tốt.”
Đường Ninh không thể không nghỉ ngờ là kỳ lạ, ra mắt được năm nhưng chỉ mất tháng để trở lại vị trí người mẫu hàng đầu. Khi chuẩn bị trở thành siêu mẫu toàn cầu, cô ấy lại đưa ra quyết định có tính bước ngoặt lớn như vậy, lại không tiếc hy sinh như thế.
Con đường cô ấy đi…
Khiến khán giả cảm thấy thực sự thú vị.
Trong đoàn làm phim, cảnh của Đường Ninh sớm đã quay quá nửa, sau khi quay cảnh đêm xong, xe của Mặc Đình đến phim trường.
Đường Ninh nhìn thời gian, còn chưa tẩy trang đã trực tiếp mở cửa xe: “Mới sáng sớm, sao anh còn đến?”
“Đón em đi ăn mừng.” Mặc Đình cầm vô lăng nói, đồng thời ra hiệu cho cô mau thay quần áo.
“Ăn mừng?” Đường Ninh nghi hoặc, nay không phải là sinh nhật của cô, cũng không phải là sinh nhật của Mặc Đình. Chúc mừng cái gì?
Mặc Đình cười không nói, đợi Đường Ninh thay quần áo xong liền đưa cô rời khỏi đoàn phim.
“Muộn như vậy rồi, nhà hàng bên ngoài đã đóng cửa rồi.”
Mặc Đình không nói gì, chỉ đưa cô về nhà.
Trước khi vào nhà, Đường Ninh có chút hồi hộp, sợ người đàn ông này sẽ gióng trống khua chiêng. Nhưng sau khi đẩy cửa, Đường Ninh chỉ thấy trong phòng khách có bữa tối dưới ánh dùng chìa khóa trong tay mở cửa phòng ngủ. Phong cách cung đình Tây Ban Nha nguyên bản, khắp nơi đều có không khí tân hôn, biến thành sự kết hợp giữa màu trắng và đỏ, mọi đồ vật trong phòng ngủ cũng thành đôi thành cặp, mang theo những ký hiệu riêng của hai người.
“Nếu chúng ta sắp thông báo tin đám cưới…vậy thì phải có không khí mới cưới …” Mặc Đình đứng sau lưng Đường Ninh nói, đồng thời vòng hai tay ôm cô. “Sau này, chúng ta vào ngày tháng hàng năm sẽ trang trí nhà thành phòng tân hôn, vào ngày tháng mỗi năm, chúng ta coi như những cặp đôi mới cưới. “
Đường Ninh rưng rưng, nghẹn ngào hỏi: “Những thứ này đã bày biện bao lâu rồi?”
“Bắt đầu từ lúc em đồng ý công bố tin kết hôn …” Mặc Đình buông cô ra, sau đó đi đến trước mặt cô lau nước mắt trên mặt, ” “Đồ nhi ngốc” sao có thể tính là quà? Đó chỉ là niềm vui anh muốn chia sẻ với em. Đây mới là kinh hỉ… “
“Mặc dù chúng ta là cuộc hôn nhân chớp nhoáng … Nhưng, những cô dâu khác có thể tận hưởng sự yêu thương chiều chuộng, thì anh hy vọng em cũng có thể được hưởng thụ giống như vậy.”
Đường Ninh ôm cổ Mặc Đình, cô bỗng nhiên khóc không thành tiếng…
“Không cần tốt với em như vậy.”
Mặc Đình ôm cô lên chiếc giường lớn màu đỏ, anh nói với cô: “Anh có thể vì em mà vứt bỏ sự nghiệp, thì làm sao có thể để em thua?”
“Nếu anh cứ đối xử với em tốt như vậy, em chỉ có thể cho anh ÁẤ „ ^ „ ` ` ..
mạng sông của mình.” Đường Ninh thì thào nói.
Mặc Đình nằm trên người Đường Ninh, sau đó khàn giọng hỏi cô: “Vẫn trong kỳ an toàn à?”
“Vâng …” Đường Ninh cắn môi dưới đáp.
Sáng hôm sau, Mặc Đình vừa kết thúc hội nghị truyền hình ở nước ngoài, bước vào văn phòng, liền nhìn thấy Lục Triệt càm tài liệu tiến lên đón, đưa tài liệu cho Mặc Đình: “Đây là web phim do truyền hình Thanh Thạch và truyền hình Phong Ảnh cùng phát hành. Tiêu đề là “Tinh Đồ”, tôi lấy hồ sơ của đối phương từ một kênh đặc biệt, nội dung giống với “Đồ nhi ngốc”
“Không chỉ như vậy. Để phục vụ khán giả, họ không chỉ chọn hình thức vừa quay vừa phát sóng mà còn tăng thêm cảm tình của nam chính và đổi thành phim đồng tính rất khó hiểu … Đây giống hệt là để kiếm tiền nhanh.”
“Muốn đánh bóng sát biên à?” Mặc Đình hừ nhẹ sau khi nhận được tài liệu.
“Đại khái là như thế!” Lục Triệt gật đầu, bây giờ trong nước đã nới lỏng tiêu chuẩn các tác phẩm điện ảnh và truyền hình, nên đối phương quay như vậy cũng sẽ không có vấn đề gì. Bóng sát biên lớn nhát thật ra là ở Hải Thụy.
“Khi nào thì web phim ra mắt?”
“Dự kiến là đầu tháng sau!” Lục Triệt đáp.
Mặc Đình ném tài liệu đi, cũng không định bỏ quá nhiều tỉnh lực vào loại chuyện này: “Từ ngày mai, tôi không muốn nhìn thấy hai chữ “Tinh Đồ” nữa!”
Đối với thế giới hoạt động vì lợi ích này, đôi khi không thể quá nhân từ.
“Tôi đã hiểu, thưa tổng giám đốc!” Lục Triệt cung kính đáp.
Đây là sự ra đời của một bộ phim, có lúc, nó thực sự không suôn sẻ như bạn nghĩ.
Sau này Đường Ninh nghe Hull nói về chuyện kịch bản bị tham khảo, nhưng Hải Thụy đã dùng thủ đoạn áp lực cao, hai chữ Tỉnh Đồ rất nhanh biến mắt không chút dấu vét.
Nhưng lần này phòng bị, còn lần sau thì sao? Đây tất cả là vì những hậu hoạn mà Nhạc San San để lại!
Ò, Đường Ninh, “Đồ nhi ngốc” đã xuất bản thành tiểu thuyết rồi?” Nhân viên công tác của đoàn phim nhìn thấy cô cầm một cuốn sách, tò mò đến hỏi.
Đường Ninh gật đầu: “Có muốn xem không?”
“Không cần, cô nói cho tôi biết chỗ nào mua được…”
“Tiểu Vũ, cô có thể tìm một người viết văn hay nỗi tiếng trên mạng cho tôi không?” Đường Ninh đột nhiên hỏi.
Mặc dù cô đã nhận được sách mẫu, nhưng khoảng nửa tháng nữa “Đồ nhi ngốc” mới được phát hành, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Đường Ninh nghĩ ra một cách!