Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

chương 418

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương : Tôi nói cho anh biết, tôi bán nghệ không bán thân!

Tôi thật sự không cố ý…” Hàn Hinh Nhi vội vàng khom lưng cúi người xin lỗi.

“Thôi được rồi, tiểu Dương, đưa chị ra ngoài thay bộ đồ khác đi, em giữ lại danh tính của cô ấy, kêu cô ấy bồi thường theo giá bộ đồ là được rồi, không cần làm khó người ta.” Người phụ nữ được gọi là chị Di nhẹ nhàng dịu dàng nói, trông có vẻ như thông cảm cho lỗi làm của người khác, nhưng thực tế một chút ý định bỏ qua cũng không hề có.

Bồi thường theo giá bộ đồ!

Bộ quần áo như thế này, tính theo lương của Hàn Hinh Nhi thì dù cho cô bé làm việc mấy chục năm nữa cũng không thể nào mua nỗi một cái.

Sắc mặt Hàn Hinh Nhi bỗng tái mét: “Em giúp chị giặt sạch HHỢ “Giặt? Cô kêu chị Di chúng tôi mặc quần áo nhăn nhúm do cô giặt sao? Cô là người của công ty nào? Kêu người phụ trách các người đến đây đi, là nhân viên làm việc của khách sạn có đúng không?” Đối phương hoàn toàn không .

biết thân phận của Hàn Hinh Nhi, đương nhiên, tình huống – thế này muốn tìm người phụ trách cũng không có gì đáng trách.

Hàn Hinh Nhi có chút tuyệt vọng nhìn Bắc Thần Đông ở trong đám đông, vốn cho rằng anh ấy không phát hiện, nhưng trong phút chốc, thì tháy Bắc Thần Đông đi đến, dừng lại bên cạnh của Hàn Hinh Nhi.

Còn Đường Ninh đang xem vở kịch này cũng yên tâm mà tiếp tục xem tiếp.

Xảy ra chuyện gì?”

Đối phương thấy Bắc Thần Đông mở miệng hỏi, lập tức tươi cười rạng rỡ nói: “Hóa ra là anh Đông à, cái cô phục.

vụ bàn này, làm dơ váy của chị Di, bọn em đang giải quyết đấy, cảm ơn anh đã quan tâm.”

“Ai muốn quan tâm cô?” Bắc Thần Đông trực tiếp lạnh giọng nói, tiếp theo đó, anh cúi đầu hỏi Hàn Hinh Nhỉ: “Cô nói.”

“Tôi thấy có người muốn chuốc rượu anh, vì vậy nôn nóng đi qua đó ngăn cản, thì không cẩn thận đụng phải chị…chị Di. Chị Di nói tôi bồi thường theo giá bộ đồ là được rồi, nhưng…” Tôi làm gì có tiền chứ?

Hàn Hinh Nhi đã nuốt mắt nửa câu vào trong bụng…

Sắc mặt đối phương ngưng đọng lại một chút, muốn biết mối quan hệ của Bắc Thần Đông và Hàn Hinh Nhi.

Thế nhưng điều mà đối phương từ đầu đến cuối chưa lường trước kịp đó là Bắc Thần Đông trực tiếp cầm lấy cả .

ly rượu trong tay hắc lên người đối phương, đồng thời nói với cô ta: “Tôi không thích người khác ức hiếp người của .

tôi, tiền này tôi đền, vì vậy cái váy này, bây giờ là của tôi rồi đúng chứ? Vậy tôi muốn xử lý thế nào, thì xử lý thế ấy vậy…”

“Đông…anh Đông.” Đối phương hoàn toàn kinh ngạc đến nỗi không thốt nên lời.

“Thấy rõ ràng, cô ấy là trợ lý của tôi, không phải là một nhân viên phục vụ bàn khách sạn bình thường nào đó, muốn lừa lọc người khác, lần sau cũng phải mang theo.

mắt.” Bắc Thần Đông nắm lấy cổ của Hàn Hinh Nhi, giọng nói đã chứa đầy sự ớn lạnh, và cả khi đối phương hoàn toàn không có phản ứng gì, thì kéo Hàn Hinh Nhi.

Vừa đi, anh còn vừa nói với Mặc Đình: “Anh không thích cái nơi này, anh đi trước đây.”

Mặc Đình khẽ nheo mắt, nhiệm vụ của anh chính là đến đây gây chuyện hay sao?

Có điều, nhìn thấy người vợ bên cạnh tươi cười, anh tỏ ý Bắc Thần Đông đã khiến cho bọn họ xem được một vở kịch hay rồi.

Đường Ninh thích là được…

“Đình…anh nói Hinh Nhi khi nào thì mới có thể hiểu được?”

“Cô ấy chưa hẳn là không hiểu, chỉ là giả vờ hồ đồ thôi.” .

Mặc Đình đưa Đường Ninh xoay người đi.

Hàn Hinh Nhi cũng không phải là Lục Triệt, thậm chí ngay .

“Cô có nghệ mà tôi có thể mua sao?” Bắc Thần Đông trừng mắt với cô, khóe miệng anh phảng phất một nụ cười: “Tôi cũng không làm khó cô, đến nhà tôi giặt quần lót cho tôi một tháng, món nợ của chuyện này coi như xóa sạch.”

“Anh có biến thái không vậy, quần lót của anh không biết tự mà giặt sao…”

“Tôi lười…” Bắc Thần Đông nói xong, đi về phía trước mấy bước, thấy Hàn Hinh Nhi bắt động, anh lại quay đầu lại hỏi: “Không đi gặp đạo diễn nữa à?”

“Đương nhiên là đi rồi!” Hàn Hinh Nhi hừm một tiếng, nhìn trông giống như đang rất tức giận, nhưng thực tế lại là vì muốn che giấu đi sự đỏ mặt: “Giặt quần lót, sao không kêu tôi làm ấm giường cho anh luôn đi…ông chú biến thái chết đi được.”

Kỳ thực, kêu Hàn Hinh Nhi đi nói rõ mối quan hệ của cô và Bắc Thần Đông, thì bản thân cô cũng không thể nói rõ được.

Cuộc sống của cô bé quá đơn giản, trước giờ chưa từng nghĩ là sẽ được ai đó yêu thích, vì cô không biết sức khỏe của bản thân mình sẽ xảy ra chuyện gì nữa hay không.

Cô muốn sống tiếp một cách đơn thuần và cố gắng nỗ lực…

Trong khoảng thời gian ở cùng với Bắc Thần Đông, cô đương nhiên không phải là không cảm nhận được sự đặc biệt mà Bắc Thần Đông đối với cô, người đàn ông này tuy ngoài mặc có vẻ lười biếng ăn sâu vào xương cốt, nhưng thực tế anh đã vì cô mà phá lệ quá nhiều thứ rồi, trong lòng cô hiểu rất rõ.

Thế nhưng, từ trước đến giờ cô chưa từng nghĩ rằng, bản thân có thể có đủ khả năng để xứng đôi với một đại minh tinh như vậy, cô không muốn đến cuối cùng, sau khi trả giá tất cả thì Bắc Thần Đông lại nói với cô, anh chỉ là chơi đùa mà thôi.

Vì vậy, cô giả ngây giả dại, cho dù cô đã sắp không che đậy nổi sự yêu thích của mình đối với Bắc Thần Đông nữa rồi.

Sớm chiều ở cùng với một người đàn ông, lại là người đàn ông đối với bạn tốt như vậy, sao có thể không động lòng chứ?

Thế nhưng, cô rất rõ vị trí của bản thân, cô chính là một fans hâm mộ nhỏ bé mà thôi.

Cô chỉ muốn bảo vệ thật tốt trái tim của mình, đến cuối cùng sẽ giữ lại một chút ít vết tích gì đó trên thế giới này giống như Đường Ninh vậy, vì vậy cô vẫn có ý sẽ thi vào chức giám đốc bộ phận quan hệ công chúng của Hải Thụy, đương nhiên đó cũng chính là lúc mà Bắc Thần Đông không cần cô nữa.

“Nghĩ cái gì vậy? Cũng không đi đường cho cần thận.” Bắc Thần Đông đột nhiên đưa tay vòng lấy cổ của Hàn Hinh Nhi, trực tiếp kẹp cổ cô cùng rời khỏi.

Hai người như thế này máy lần rồi, cô dường như đã từ từ quen dần với việc Bắc Thần Đông sẽ mượn có để tiếp xúc .

thân thể.

Nhưng, với thân phận của cô, cô cũng không thể gả vào Bắc gia, đừng có nằm mơ!

Bắc Thần Đông có thể cảm nhận được sự do dự của cô không? Người lười nhác gióng như Bắc Thần Đông thé này, chắc có lẽ, cả đời này cũng sẽ không nghiền ngẫm đến suy nghĩ của người khác đâu đúng chứ?

“Cô còn nhìn tôi nữa, thì tôi sẽ ăn cô đấy.” Bắc Thần Đông biết Hàn Hinh Nhi đang nhìn anh, thế là nói ra lời đe dọa.

Cả đời này của anh cũng không có dự định sẽ buông tha cho Hàn Hinh Nhi, vì vậy thời gian mà anh có cùng với Hàn Hinh Nhi cứ từ từ mà tiêu hao.

Anh không có sở trường đi phỏng đoán suy nghĩ của người khác, nhưng anh lại muốn biết trong lòng Hàn Hinh Nhi rốt cuộc là đang nghĩ cái gì, vì vậy anh cũng đang thử.

để cố gắng hiểu được Hàn Hinh Nhi.

Một năm không được, thì hai năm, hai năm không được thì năm, sẽ luôn có một ngày cái điều nhỏ bé này được khai thông.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio