Chương : Ông đây chắng phải là có ý khiến cho người ta đến muộn sao?
Bởi vì diễn xuất trong “Đồ nhỉ ngốc” và “Kỳ phư” nên thân phận diễn viên của Đường Ninh gần như đã từ từ đã đi vào lòng đại chúng, hơn nữa, cũng giống như lúc cô làm người mẫu, mỗi một bước đi của Đường Ninh đều rất vững vàng làm đâu chắc đấy, khiến người ta tin tưởng và khâm phục.
Điều này khiến cho độ tín nhiệm của thế giới bên ngoài đối với Đường Ninh lại nâng cao lên máy phần, trực tiếp đưa kỹ năng diễn xuất của Đường Ninh vào ngang hàng với kỹ năng diễn xuất của Lâm Thanh và Bắc Thần Đông, mặc dù, cô vẫn còn cách biệt quá xa. Ít nhất cô đang gấp rút trở thành thân phận diễn viên, chứ hoàn toàn không phải sau khi nhận được sự khẳng định thì mới chuyển mình trở thành minh tinh nổi tiếng tiêu hao sức lực trong những Chương trình tạp kỹ.
Thời gian casting “Người thân biến mắt” đã chính thức được thông báo, nhưng lại không phải chỉ có mỗi Có Hằng và Đường Ninh là đang tranh đấu để giành vai nữ chính, mà còn rất nhiều nghệ sĩ đến từ nhiều công ty khác nhau, thậm chí còn có cả Ảnh Hậu đẳng cấp đến từ Hàn Quốc.
Đạo diễn lần này là Duy An người đã từng lần đạt được giải thưởng lớn Quốc tế, sở dĩ có thể khiến cho các diễn .
viên nữ đều tranh giành đến sứt đầu mẻ trán là vì những bộ phim mà anh ấy quay, khả năng đạt giải cực kỳ cao.
Làm gì có diễn viên nào, không muốn cậu bé vàng () ấy chứ?
() biểu tượng của chiếc cúp giải Oscar Đây cũng là một nguyên nhân quan trọng khác khiến cho.
Mặc Đình đồng ý để Đường Ninh đóng bộ phim này, anh hy vọng, tất cả những thứ mà vợ anh bỏ ra, đều phải có được đền đáp xứng đáng.
Còn Đường Ninh…
Cô xứng đáng với những điều tốt nhất.
Lúc này là giờ trưa, trong một khách sạn sao nào đó.
Một ông cụ mặc một bộ đồ sườn xám nam màu xanh lam, đong đưa cây quạt của ông ấy, đưa theo hai vệ sĩ cùng đi vào phòng của đạo diễn Duy An. Sau khi hai người gặp mặt, Duy An lập tức đưa tay về phía ông cụ một cách rất nhiệt tình: “Cụ Mặc, thật là nhiều năm không gặp, ông vẫn gừng càng già càng cay như lúc ban đầu đáy.”
Ông cụ Mặc khẽ cười một tiếng, cảm thán với đối phương rồi ngồi xuống sofa: “Làm gì mà có thể sánh được với đại đạo diễn phong quang vô hạn () như cậu đây chứ…”
() người cực kỳ tài giỏi nỗi tiếng “Cụ Mặc, ông là lão nghệ thuật gia, tôi đây thẹn không dám nhận.”
“Hôm nay tôi đến đây, thực ra là có hai chuyện, không biết đạo diễn Duy có được nể mặt hay không?” Ông cụ Mặc đắm mình vào đong đưa cây quạt nói.
Cụ Mặc, ông đã là lão tiền bối rồi, là nhân vật được mọi người kính trọng trong làng giải trí, có chuyện gì, ông cứ việc mở lời.” Duy An sờ râu mép tươi cười.
“Thứ nhất, tôi muốn đóng một vai diễn khách mời trong bộ phim của cậu, tôi sẽ gia nhập với mức cát-xê là đồng, nhưng thân phận của tôi phải được bảo mật, không thể để cho bắt cứ ai biết được.” Đôi mắt ông cụ Mặc nheo lại trở thành một sợi dây.
Đối phương vô cùng ngạc nhiên một lúc…
“Ông đến đóng vai khách mời, đó là vinh hạnh cả đời tôi rồi, nhưng gân cốt của ông…”
“Cậu có thể yên tâm.” Ông cụ vẫy vẫy tay.
“Vậy chuyện thứ hai thì sao?”
“Chuyện thứ hai đó chính là cuộc casting nữ diễn viên chính ngày mai, tôi hy vọng, cậu có thể ra cho Đường Ninh một cái đề khó một chút.” Ông cụ Mặc trực tiếp nói thẳng, hoàn toàn không hề có chút vòng vo.
“Đường Ninh này…không phải là cháu dâu của ông sao?”
“Tôi còn chưa thừa nhận.” Ông cụ khẽ hừ một tiếng: “Tôi vẫn muốn xem thử, cô ấy có đủ dũng khí và trí tuệ có thể xứng với đứa cháu trai ưu tú nhất của tôi không, vì vậy đề tài ngày mai, cậu muốn khó thế nào thì cứ làm thế ấy, như vầy, cứ dứt khoát thông báo cho cô ấy dời thời gian lại…”
“Ông như vầy không phải là có ý khiến người ta đến trễ sao?” Duy An bị ông cụ chọc cười. Kỳ thực cũng không khó để có thể lý giải được, cả đời này của ông cụ Mặc chuyện mà ông ấy thích nhất chính là đóng phim, cháu trai nếu đã lấy vợ rồi, mà lại còn muốn chuyển hình tượng làm một diễn viên, ông đương nhiên phải thử thách một chút.
“Thế này coi là cái gì đây? Chuyện trong làng giải trí này, trong lòng cậu không phải là đã rõ mồn một hay sao? Là một diễn viên cho dù diễn viên đó có kỹ năng diễn xuất tốt thế nào, cùng phải phòng bị việc bị đổi vai bất cứ lúc nào, bị cho rút vốn bắt cứ lúc nào, bị toan tính bất cứ lúc nào, nếu như cô ấy ngày cả năng lực phản ứng này cũng không có…”
“Vậy để tôi xem thử con mắt của đứa cháu trai này của TÔ “Chắc là vẫn không dùng tốt bằng cái lão già này rồi.”
Đối phương suy tư một lúc, thực tế, anh đã từng xem những cảnh quay thường của Đường Ninh rồi, quả thật không có chỗ nào có thể cố gắng bắt bẻ được, vô cùng tận tâm, nhưng cô lại không có nền tảng của những cảnh quay hành động võ thuật.
Vì vậy, anh ấy vẫn nghiêng về Cố Hằng người có xuất thân võ thuật chuyên nghiệp hơn.
Anh là người theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ, vì vậy, anh hy .
vọng diễn viên mà anh tìm ra được, cũng có thể tinh thông tất cả các kỹ năng võ thuật.
Ông cụ cũng đã nói như thế rồi, vậy thì anh cũng sẽ thuận thế mà ra đề khó để loại bỏ Đường Ninh, có lẽ dùng Cố Hằng sẽ càng an toàn hơn một chút.
“Được, không thành vấn đề, đã là yêu cầu của cụ Mặc đây, tôi dĩ nhiên phải cố gắng hết sức để làm ông hài lòng.” Duy An sảng khoái nhận lời.
“Nghiêm túc một chút, không cần phải sợ Mặc Đình, có tôi ở phía sau chống lưng cho cậu “Tôi nghĩ, Mặc Tổng chắc không đến nổi vì chuyện nhỏ nhặt này mà gây phiền phức cho tôi đâu.” Duy An khẽ mỉm cười không đồng ý.
Ông cụ dường như có thâm ý liếc nhìn anh một cái, nhưng cũng không nói lời nào.
Đó là vì đối phương căn bản không hiểu đứa cháu trai này của ông…đối với chuyện của làng giải trí, Mặc Đình trước giờ luôn luôn có đầy những thủ đoạn cứng rắn, mạnh mẽ vang dội, nhưng đối với chuyện tình cảm…lại có gen truyền thống của người nhà họ Mặc, đó chính là thương vợ.
Sẽ không gây phiền phức sao?
Sẽ không gây phiền phức, sẽ vì bên ngoài chửi Đường Ninh mấy câu, mà lấy trailer của “Kỳ phu” ra để làm xấu mặt hay sao? Theo như ông thấy, mỗi động thái của Mặc Đình đều là vì Đường Ninh, đều là vì đang mở đường cho vợ của mình…
“Tiểu tử thói, năng lực lấy việc công làm việc tư quả thật là quá dày công tôi luyện rồi, ngày mai đợi xem thử vợ của con làm sao mà ứng phó.”
Ông cụ lầm bảm, đong đưa chiếc quạt gắp, trong miệng ngâm nga nhẹ nhàng một đoạn kịch, rất nhanh đã biến mắt trong phòng của Duy An.
Một giờ chiều, Tống Nghiên Thư nhận được điện thoại của đoàn phim “Người thân biến mắt”, nói là thời gian casting sẽ thay đổi thành giờ chiều ngày mai, chuyển về sau cả một tiếng đồng hồ.
“Biết được cụ thể là vì nguyên nhân gì mà dời về sau không?” Đường Ninh hỏi Tống Nghiên Thư.
“Đối hương nói, vì đại đạo diễn thời gian đó vừa đúng lúc có việc…”
Đường Ninh cúi đầu nhìn chăm chú kịch bản, gật đầu: “Chị biết rồi, ngày mai giờ, em qua đón chị đúng giờ đấy.”
“Được, vậy chị Ninh, em về nhà trước đây.” Tống Nghiên Thư gấp lại lịch trình của Đường Ninh, rồi khẽ cúi chào.
Đường Ninh.
Mặc dù Đường Ninh gật đầu, nhưng theo tính cách cẩn thận khát khe của cô, đặc biệt là phát ngôn đồng hồ trước đây, khi bị đối phương thông báo đến đối thủ cạnh tranh, – thì cô biết rằng, biến động thời gian thông thường là biểu thị cho sự chuyển biến thái độ của người quyết định.
Vì vậy cô lập tức gọi cho chị Long một cuộc điện thoại, kêu chị ây đi nghe ngóng một chút tin vịt, suy cho cùng, người casting vào ngày mai cũng hơn máy chục.
“Yên tâm đi, sáng sớm mai chị sẽ trả lời lại cho em, Đường Ninh em thật là càng ngày càng cần trọng rồi.” Chị Long bên kia đầu dây điện thoại không kiềm được mà tỏ ý.
“Bởi vì đã chịu quá nhiều sự lừa gạt rồi.” Đường Ninh trả lời.
Chị Long gật đầu, cũng hiểu được sự lo âu của Đường Ninh, “Người thân biến mắt” là tài nguyên giành giật công khai, khó tránh sẽ gặp được những thủ đoạn tráo đổi đê hèn, cô không thể vẫn còn chưa ra trận thì đã bại dưới mưa tính của người khác rồi, những thứ này cô không chủ động dùng nó, nhưng lại không thể không đề phòng.
“Chị biết rồi, nhận được tin tức thì sẽ thông báo cho em.”
Chị Long nói xong thì cúp máy.
Đường Ninh đặt điện thoại xuống, nhìn quyển kịch bản bên cạnh tay, đã là thứ mà Mặc Đình nhìn trúng, vậy thì vai nữ chính này, cô nhất định phải làm cho bằng được…