Chương :
Diệp Lam trả lời luôn: “Không, tôi không đi! Chồng tôi và nhà họ Đường vẫn còn hợp tác làm ăn, chỉ cần tôi bảo anh ấy ra mặt, Mặc Đình nhất định sẽ vì Đường Ninh mà tha cho tôi.”
Đối phương hỏi cô với giọng đầy nghi ngờ: “Cô chắc không? Cứ coi như Hải Thụy bỏ qua cho cô, dư luận liệu có bỏ qua cho cô không? Cô cho rằng, chuyện cô gây ra vẫn chưa đủ lớn sao?”
“Nói khó nghe hơn nữa, néu con của Đường Ninh xảy ra chuyện gì, mấy người phụ nữ các người ai sẽ không chịu chung số phận?”
Kể cả không xảy ra chuyện gì mà được yên à?
“Tình hình hiện tại là vậy đấy, cô lập tức rời khỏi đây cho tôi.”Giọng nói của đối phương lúc này đã vô cùng bực bội và sốt ruột.
Diệp Lam không chịu thua bỏ điện thoại xuống, đang định gọi điện thoại cho. chồng, thì lúc này, Hứa Thanh Nhan khoanh tay đứng trước mặt cô ta, đôi mắt chứa đầy sự mỉa mai và lạnh lùng.
Diệp Lam từ từ đứng thẳng dậy, bỏ điện thoại trong tay xuống, dù cho sự việc đã đến nước này cô ta cũng không cho phép Hứa Thanh Nhan đè đầu cưỡi cổ mình được, cho nên, cô ta vẫn vênh váo, vẻ mặt vẫn dửng dưng và khắc nghiệt.
Hứa Thanh Nhan hạ giọng hỏi: “Quan hệ giữa tôi và Đường Ninh cũng không tồi, có cần tôi xin cô ta giúp cô không?”
“Hứa Thanh Nhan, cô đến đây làm gì hai chúng ta đều rõ!
cô không cần đạo đức giả, với lại, tôi thấy ngày tháng tốt đẹp của cô không còn bao lâu nữa đâu, rốt cục hôm nay ông cụ cũng sẽ rời đi thôi……”
Hứa Thanh Nhan nói: “Ông cụ đã đi rồi…, điều này hẳn là đúng ý cô rồi chứ?”
Diệp Lam lạnh lùng nhìn Hứa Thanh Nhan đầy vẻ nghi ngờ, sau đó đi thẳng vào phòng ông cụ, thấy bên trong phòng đã được sắp xếp gọn gàng và hành lý cũng không còn ở đó, lúc này cô ta mới quay lại trước mặt Hứa Thanh Nhan, nhìn chằm chằm vào cô nói: “Ông nội cô đi rồi mà cô vẫn dám kiêu ngạo trước mặt tôi sao?”
Hứa Thanh Nhan nói luôn: “Vì tôi đang đợi cha tôi về.”
Diệp Lam cho rằng, Hứa Thanh Nhan đang cảm thấy tuyệt vọng với tình cảnh của mình đến mức thờ ơ rồi.
Nhưng cô ta đâu biết kịch hay còn ở phía sau, nay thế này, mai thế khác là chuyện bình thường……
Hai người đều không nói tiếp, vì có cãi nhau thêm lúc này.
cũng chẳng có giải quyết vấn đề gì, cho nên hai người đi thẳng ra ghế sofa, mỗi người ngồi một đầu. Trước mặt Hứa Thanh Nhan, Diệp Lam gọi điện cho cha Hứa: “Chồng à……anh ở đâu đấy? Hôm nay có thể về sớm một chút được không? Cha đã rời khỏi đây rồi……”
“Thật à?” Cha Hứa ở đầu dây bên kia sau khi nghe được tin này cũng cảm thấy phấn chắn vô cùng.
Bởi vì ông ta không biết vợ mình đã gây ra chuyện lớn như vậy.
Diệp Lam liếc nhìn Hứa Thanh Nhan đang ngồi đối diện, cô ta hỏi chồng mình: “Máy giờ anh về?”
“Bây giờ vẫn chưa quyết được, nhưng mà anh sẽ sắp xếp về trước.”
Có được câu trả lời như ý, Diệp Lam lại càng vênh váo hơn nữa……như thể bản thân ngay lúc này có gặp phải tai họa gì đi nữa cũng đã có người làm chỗ dựa rồi!
Hứa Thanh Nhan không nói gì, im lặng từ đầu đến cuối, đương nhiên, cô không cần tìm đến ông bố nào để tìm kiếm sự an ủi và giúp đỡ, cô ấy chỉ cần thông qua luật sự là được rồi, và đương nhiên còn có Đường Tĩnh Tuyên.
Cho nên, hai người nhìn nhau đầy ẩn ý…..
Ánh mắt dường như đang nói rất nhiều câu ác phũ “Hải Thụy có tiết lộ gây sốc trong nội bộ, Đường Ninh giải nghệ là do bị hãm hại!”
“Hiện thực như Cung đấu, diễn viên Đường Ninh bị ám hại rất đáng thương, suýt chút nữa thì bị cướp mắt tử cung!”
“Thông tin bất ngờ, ai thực sự là kẻ đứng đằng sau khiến Đường Ninh giải nghệ.”
“Giải Phi Thiên rơi vào thế bí và Đường Ninh phải dừng cuộc chơi chỉ vì buộc phải giải nghệ.”
Đối diện với tin tức từ các nguồn khác nhau sau buổi họp báo, Mặc Đình một bên an ủi Đường Ninh đang nằm trong vòng tay anh, một bên nghe Lục Triệt báo cáo về giải Phi Thiên bên tai.
“Được biết, ban giám khảo giải Phi Thiên có sự thay đổi.”
Lục Triệt thì thầm bên tai, dường như sợ đánh thức Đường Ninh đang nằm trên đùi Mặc Đình, khó khăn lắm cô mới ngủ được, Mặc Đình không nỡ đánh thức cô dậy.
Như vậy là giải Phi Thiên vẫn cứu được!” Giọng của Mặc.
Đình có chút lạnh lùng.