Chương :
Vì Đường Ninh bị loại khỏi danh sách đề cử giải TianFei, nội bộ công ty đã chuẩn bị thông báo tin này, nhưng Mặc Đình đã tính toán thời cơ xoay chuyển tình thế, đằng nào……bây giờ người dân ở cả cái đất Thịnh Kinh này đều biết, Đường Ninh giải nghệ, là vì không còn cách nào khác, và lại bây giờ dư luận đều đứng về phía Đường Ninh, nếu giải Phi Thiên vì điều này mà loại Đường Ninh khỏi danh sách đề cử, kết quả không cần đoán, miệng lưỡi thiên hạ chắc chắn sẽ nhắn chìm giải Phi Thiên!
“Vậy bây giờ xử lý Dương Hi mấy người đó như thế nào?”
Mặc Đình khẽ hỏi: “Đã tìm thấy Đường Huyên chưa?”
Lục Triệt trả lời: “Đầu óc người phụ nữ này vốn không có dã tâm, muốn tìm cô ta gần như không có khó khăn gì……”
Mặc Đình gật gật đầu: “Vậy thì tốt……, việc của Dương Hi giao cho phía cảnh sát, tôi nghĩ, đây là cách tốt nhất để trừng phạt cô ta.”
Không cần nghĩ nhiều, Lục Triệt liền hiểu ý của Mặc Đình, không vì điều gì khác mà là vì thân phận nhạy cảm của ông Nghê, nếu Dương Hi bị bắt, ông Nghê vẫn sẽ ngồi yên không làm gì sao? Nếu như khi bị cảnh sát hỏi cung, Dương Hi không cần thận tiết lộ bí mật của ông ta thì sao?
Mặc dù ông Nghê chắc chắn có đề phòng, nhưng dù sao cô ta cũng là người đầu ấp tay gối với ông ta, thì dù có cần thận đến máy, cũng không tránh khỏi việc ông ta để lộ điểm yếu trước mặt Dương Hi, mà ông ta lại không thể công khai đối diện với cảnh sát, vậy thì biện pháp duy nhất, đó là loại bỏ Dương Hi một cách triệt đẻ……
Loại bỏ bằng cách nào? Còn phải xem mức độ tàn nhẫn của ông Nghê đến mức nào.
Mặc Đình cho rằng, kết cục này rất đáng để mong đợi, vì người phụ nữ và con của anh ta đều bị lôi vào cuộc……
Vậy thì anh ấy sẽ bắt đối phương phải trả giá gấp nghìn vạn lần.
Đường Huyên tuy là Nhân vật mấu chốt, hiện tại đang mang bầu khoảng tháng, chạy trốn thất bại……nhưng Mặc Đình không có ý định xử lý cô ta bây giờ mà để cô ta xem kết cục của Dương Hi và Diệp Lam trước.
Đôi khi, lo lắng và sợ hãi mới là sự trừng phạt tàn khốc nhất cho một người.
Hứa trạch.
Hiện tại là năm giờ chiều.
Hai người phụ nữ đều đang ngồi trong phòng khách để đợi cha Hứa trở về nhà, bởi vì tiếp theo, phải có một cuộc.
chiến lớn khác…
Mười phút sau, cha Hứa xách cặp vào phòng khách, có lẽ vì biết tin Hứa lão gia đã đi rồi nên bước chân vào cửa có vẻ nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Trong khi buông cặp, ông ta cởi áo khoác, trong mắt không có người con gái Hứa Thanh Nhan, trực tiếp ôm lấy Diệp Lam, không coi ai ra gì mà hôn nhau.
“Đừng như thế, Thanh Nhan vẫn còn ở đây.” Diệp Lam biết trái tim của chồng mình đang ở chỗ mình cho nên giả vờ ngượng ngùng, thật ra cô ta muốn nhắc nhở ông ta rằng Hứa Thanh Nhan đang ở ngay trước mặt ông ta, và đã đến lúc giải quyết khoản nợ này rồi.
Hứa Thanh Nhan từ đầu đến cuối đều thờ ơ nhìn hai người, tựa như thủ đoạn của Diệp Lam đối với cô ấy đã là chuyện thường tình, trước đây cô ấy luôn bị Diệp Lam ức hiếp và vu khống.
Hứa Thanh Nhan nhẹ nhàng gọi, đương nhiên không có chút cảm xúc nào, nhưng cha Hứa cho rằng Hứa Thanh Nhan đang cầu xin lòng thương xót, nên trực tiếp khoác vai Diệp Lam ngồi xuống ghê sô pha, hát cằm nhìn Hứa Thanh Nhan: “Bây giờ biết cầu xin tao rồi sao?”
Hứa Thanh Nhan nhìn vẻ mặt lười biếng của cha Hứa, không trả lời.
“Thanh Nhan, không phải tôi nói cô, rốt cuộc là cha ruột hay là ông nội ruột, cô phải phân biệt tình thế, ông nội có yêu thương cô đi nữa thì dù sao ông ấy cũng qua cái tuổi xế chiều rồi, không thể bảo vệ cô cả đời này, cô nên theo cha ruột của cô mới đúng, giữa ông nội và cha cô, làm sao cô có thể châm ngòi quan hệ để cha con họ quay lưng với nhau? Cô thật sự không nên… “
“Cái đồ con đẻ vô lương tâm! Thật là chướng tai gai mắt, vậy khi nào thì em sinh con trai cho anh?” Cha Hứa mắng Hứa Thanh Nhan vài câu, sau đó chuyển ánh mắt dò hỏi trên người Diệp Lam: “Dù sao hôm nay em cũng đã làm loạn đến mức lên báo rồi, hay là nhân cơ hội này dành cơ: hội để chuẩn bị nghiêm túc cho việc mang thai.”
“Tài sản của anh phải có người thừa kế.”
Nghe những lời này, Diệp Lam nhìn Hứa Thanh Nhan một cái nhìn buồn cười, sau đó hỏi: “Thanh Nhan thì sao?”
“Cho nó chỗ ăn ở, cho nó thân phận tiểu thư nhà họ Hứa đã là ân huệ lớn rồi…” Cha Hứa nói trước mặt Hứa Thanh Nhan: “Thế nhưng, người ta nói con gái lấy chồng thì như nước đỗ tràn ly. Bây giờ nó cấu kết với người ngoài, còn chưa biết sẽ tham ô nhà họ Hứa đến mức nào, nên anh tính cho nó hoàn toàn cút ra khỏi nhà này.”
Cút…
Bằng cách trước mặt Hứa Thanh Nhan, với tư cách là cha ruột của Hứa Thanh Nhan, cha Hứa đôi xử với Hứa Thanh Nhan như rác rưởi, như thể ông ta có thể vứt bỏ bát cứ lúc nào!
Mặc dù Hứa Thanh Nhan đã quen với việc đó nhiều năm như vậy, nhưng không biết bao nhiêu lần trong quá khứ, khi nghe lời nhận xét như thế này của cha Hứa, với tư cách là một đứa con gái, có thể bị cha bỏ rơi bất cứ lúc nào. Có bao nhiêu người có thể thực sự hiểu được?