Editor: LunaYang
Ai tinh ý cũng có thể nhận ra Tô Nhật An không muốn nói nhiều, đương nhiên Tạ Nghiên sẽ không hỏi, giống như thường gặp những người hỏi gia đình của anh. Anh trả lời là lớn lên ở cô nhi viện sẽ nhận được nhiều ánh nhìn kì lạ, dần dần anh không thích nói về gia đình mình, cũng không muốn người khác hỏi.
Bây giờ Tô Nhật An rất giống với trạng thái của mình lúc đó, Tạ Nghiên đã cố gắng hết sức để thể hiện bản thân một cách tự nhiên, nói chuyện với đối phương về hội họa, dần dần Tô Nhật An không còn lo lắng và dần thoải mái hơn.
Tô Nhật An chỉ nói em gái mình nằm viện cũng không nói gì nhiều, nhưng nếu không phải vì bệnh tình rắc rối, Tô Nhật An sẽ không thiếu tiền như vậy.
Ở studio làm việc mấy ngày, Tô Nhật An là người có nhiều đơn đặt hàng nhất trong số tất cả các họa sĩ, tan làm cũng là người rời đi muộn nhất.
Mua khoai lang nướng xong, hai người cùng nhau đi ra ngoài ngõ, Tô Nhật An trở lại bệnh viện, Tạ Nghiên đi tới nhà hàng.
Khi Tạ Nghiên mang đồ ăn về, mẹ Tạ kiên trì ở lại giúp đỡ, nói dượng ba đã ở cùng dì ba mấy ngày rồi, nên về nghỉ ngơi dưỡng sức. Tạ Nghiên nhận được tin Hoắc Duyên Niên về muộn, nghĩ mẹ Tạ còn chưa chuẩn bị gì, anh lại ở nên chủ động ở lại thay mẹ Tạ.
Giờ làm việc của Tạ Nghiên có thể tùy ý điều chỉnh, mẹ Tạ cũng yên tâm, nói với anh một số việc cần chú ý, mẹ Tạ và cha Tạ rời đi trước, biểu thị rằng họ sẽ đến thay sớm.
Lý Mộng Cần là một bệnh nhân, trò chuyện với mẹ Tạ tốn rất nhiều sức lực, sau khi mọi người rời đi, bà ấy cũng không nói được vài câu với Tạ Nghiên, vì vậy mệt mỏi ngủ trước.
Giường ở khu VIP tốt hơn nhiều so với khu bình thường, bên cạnh có một chiếc giường nhỏ đặc biệt, Tạ Nghiên đẩy chiếc giường nhỏ ra cửa sổ, ngồi nói chuyện online với Hoắc Duyên Niên.
Buổi tối Hoắc Duyên Niên có một cuộc xã giao không đẩy được, anh ta đang giả bộ đáng thương, có người hút thuốc, mùi khói bốc lên khắp quần áo và cà vạt của anh ta, vì vậy muốn Tạ Nghiên mua cho anh ta quần áo mới.
Tạ Nghiên đồng ý, Hoắc vui mừng nói rằng sẽ mang một món ăn nhẹ trở về, nhưng đầu bếp của khách sạn này đã thay đổi. Không biết vị của món tráng miệng như thế nào, vì vậy đã yêu cầu Tạ Nghiên ăn thử trước.
[Tạ ngọt ngào: Em không nghĩ tính cách của anh thích hợp để thử nhiều món tráng miệng như vậy. 】
【Hoắc tâm cơ: Anh nếm thử một miếng rồi giả vờ chán ghét. Sẽ không OOC. 】
[Hoắc tâm cơ: Quá tải. 】
【Tạ ngọt ngào: Sao vậy? 】
【Hoắc tâm cơ: Bọn họ cho rằng anh không thích hương vị nhà hàng này, liền chủ động nói thay anh. 】
【Tạ ngọt ngào: Em nghĩ rằng đầu bếp của họ có thể phải thay đổi một lần nữa, anh đừng thử. Chọn một cái đẹp nhất và gói nó mang về cho em. 】
【Tạ ngọt ngào: Đó không phải là bữa tối, đó là món tráng miệng của ngày mai. Em quên nói với anh hôm nay em sẽ ở cùng với dì ba ngủ giường kèm. ]
Ý tứ đều rõ ràng, nhưng Hoắc Duyên Niên nhìn không ra từ "ngủ giường kèm".
Ngủ giường kèm nguyên văn là bồi giường 陪床 hổng lẻ ghi là bồi ngủ thì kì cục (〜 ̄△ ̄)〜
Tạ Nghiên giải thích không thể để cho mẹ Tạ ở lại đây, vì vậy anh tình nguyện bù đắp cho Hoắc Duyên Niên, cho nên anh ta đồng ý ngủ một mình.
Bệnh viện lúc hai giờ sáng không yên tĩnh như Tạ Nghiên tưởng tượng, ngay cả trong khu VIP, Tạ Nghiên vẫn có thể nghe thấy tiếng nhắc nhở từ các máy y tế, bệnh nhân ở hai khu VIP trên tầng này tất cả đều bệnh rất nặng, một số bị dính vào cơ thể. Một máy hiển thị nhiều dữ liệu khác nhau của cơ thể.
Mỗi bệnh nhân được chăm sóc bởi hai hoặc ba y tá, buổi tối ra ra vào vào đi ngang qua phòng của Tạ Nghiên.
Lăn lộn cả đêm, Tạ Nghiên không nhịn được đi ra ngoài rót nước nóng trở lại pha trà tiếp tục cuộc sống. Đang cầm ấm nước đổ đầy nước nóng, Tạ Nghiên đột nhiên nghe thấy nhiều tiếng bước chân lộn xộn vang lên trên hành lang.
Tạ Nghiên nhìn vào thăm dò, một số bác sĩ và y tá đang vội vã đến khu khám bệnh. Tạ Nghiên trở lại phòng với một chai đầy nước, thấy các bác sĩ đều đang ở một trong những phòng bệnh nặng, các bác sĩ đều không trẻ, chắc đều là chủ nhiệm.
Khu VIP cách âm tốt, Tạ Nghiên không nghe thấy âm thanh bên ngoài, nhưng nhìn y tá vội vàng. Hơn mười phút sau đã có rất nhiều người đến, bao gồm cả nam lẫn nữ, già trẻ lớn bé. Trong đó có mấy người mặc vest giống như vừa ra khỏi bàn rượu.
"Chuyện gì đang xảy ra bên ngoài vậy?" Càng lớn tuổi, chất lượng giấc ngủ càng kém. Rất dễ thức giấc khi có cử động nhỏ. Lý Mộng Cần thức dậy hỏi và thấy đèn ngoài hành lang đã bật sáng.
"Bệnh nhân ở phòng ICU có thể phải cấp cứu." Tạ Nghiên dìu dì ba vào nhà vệ sinh đợi ở bên ngoài, một lúc sau dì ba đi ra toilet với một chai nước rỗng.
Tạ Nghiên phát hiện ra có hai chai nước, nhưng anh đã bỏ sót một chai.
"Dượng ba của con luôn để mất đồ thế này." Lý Mộng Cần nói vài câu rồi lên giường đi ngủ.
Sau khi Tạ Nghiên nhìn những người khác đã ngủ, định ra ngoài đổ đầy nước vào chai, buổi tối không có nhiều người.
Một cánh cửa ngăn cách hai thế giới, Tạ Nghiên đứng bên ngoài nghe thấy tiếng khóc của ai đó trong phòng bệnh.
Anh chưa bao giờ được hưởng tình cảm gia đình, Tạ Nghiên cũng chưa từng trải qua cảnh chia tay người thân, không cảm nhận được nỗi buồn nên đơn giản không thèm nhìn, đi thẳng vào phòng lấy nước nóng.
Phòng nước nóng gần cầu thang bộ và thang máy, trong cầu thang có hai người đàn ông trung niên mặc vest, đi giày da đang hút thuốc, đèn trong cầu thang mờ mịt khói, không nhìn rõ vẻ mặt của họ.
"Nếu ông già không thể vượt qua, vậy di chúc sẽ như thế này?"
"Anh có thể đánh thức người ta thay đổi di chúc sao? Ngày thường kêu anh đến nhiều, nhưng anh không chịu, bây giờ biết sốt ruột."
Tạ Nghiên khi tuổi gặp một người chị thường đến làm tình nguyện trong cô nhi viện. Chị gái đó đã được nhận nuôi. Lúc đó, trong gia đình có một người con trai ruột, lúc đầu tình cảm rất tốt, sau này lớn lên con trai ruột, sợ tài sản bọ con nuôi cướp mất, luôn ở trước mặt cha mẹ nói xấu chị ấy, cuối cùng chị ấy phải dọn ra ngoài sống một mình để tránh bị nghi ngờ.
Tạ Nghiên đã nhìn thấy nhiều ấm lạnh, yên lặng chờ đợi nước nóng đầy ấm.
"Ở đây có thang máy, ước chừng thằng tư sắp tới."
" Thằng tư đều chậm hơn mọi người một bước, nó sao không đợi người đi rồi hả đến."
Cửa thang máy mở, và một dáng người mảnh mai bước ra, vai người đàn ông rộng, eo hẹp, chân dài. Sự lạnh lùng của đôi mắt đen khiến anh ta từ xa cho thấy người lạ chớ lại gần, người đàn ông xách chiếc túi có logo của khách sạn trên tay, sải bước về phía trước, vừa háo hức vừa điềm tĩnh.
"Đây không phải là Hoắc tổng sao? Tại sao anh ấy lại tới đây? Chẳng lẽ ông già kia có quan hệ riêng với Hoắc tổng?"
Tạ Nghiên ban đầu rất bình tĩnh, nghe thấy hai người nhắc tới hai chữ Hoắc tổng, trong tiềm thức quay đầu nhìn sang, họ Hoắc không phải họ lạ, ngay cả Tạ Nghiên cũng muốn biết có phải là Hoắc Niên Niên của nhà anh hay không.
"Hoắc Niên Niên.!!!" Tạ Nghiên hai mắt sáng lên! Một bá tổng đẹp trai và hấp dẫn như vậy, không phải là Hoắc Niên Niên của nhà anh còn có thể là ai! Vui quá, Tạ Nghiên vô tình thốt ra nhũ danh của Hoắc Duyên Niên.
"Hả? Cẩn thận một chút, nước chưa tắt!" Hoắc Duyên Niên ôm Tạ Nghiên đang vội vàng chạy tới, nhìn nước nóng đã đầy, bất đắc dĩ bước tới đóng lại cho Tạ Nghiên.
"Sao anh lại ở đây?" Hoắc Niên Niên không cần anh nhắc đến chuyện này, nhưng đã có người nhắc tới. Tạ Nghiên không nghe lời Hoắc Niên Niên nói, kinh ngạc nhìn người đột nhiên xuất hiện.
"Đầu bếp nói món này để ngày mai sẽ không ngon, anh cũng lo lắng nếu em ở một mình." Anh ấy được phép ngủ nhưng không có vợ, thì ngủ cái beep gì. Thà không ngủ để đi gặp Tạ ngọt ngào.
Ở gần, Tạ Nghiên có thể ngửi thấy mùi khói trên người Hoắc Duyên Niên có chút gay nũi, nhưng bởi vì là đàn ông của anh nên Tạ Nghiên không chê.
Thấy Tạ Nghiên đang ngửi Hoắc Duyên Niên biết hắn đang suy nghĩ gì.
"Trước khi đến, anh đã thay quần áo mới. Kết quả, anh không biết con chó nào hút thuốc trong thang máy. Lúc anh lên đến tầng thì lại như thế này." Hoắc Duyên Niên không biết tại sao quần áo của anh ấy rất bốc mùi khói.
Nói xong chồng chồng hai người rời đi.
Hai con chó hút thuốc trong cầu thang lặng lẽ dập tàn thuốc, ai biết Hoắc tổng đi thang máy, cũng may không biết bọn họ hút thuốc.
Càng đến gần khu khám bệnh, bao quanh rất nhiều bác sĩ nên động tĩnh rất lớn, Hoắc Duyên Niên nhìn thoáng qua rồi quay đi chỗ khác.
Ngay khi Hoắc Duyên Niên và Tạ Nghiên chuẩn bị vào phòng bệnh, hai người hút thuốc đã đuổi kịp.
"Hoắc tổng! Tôi không ngờ lại gặp được ngài ở đây!"
"Đây chắc là Hoắc phu nhân, tôi đã muốn gặp từ lâu." Trong hành lang sáng sủa, Tạ Nghiên có thể nhìn rõ dáng vẻ của hai người. Hình như là anh em, lớn lên có vài phần giống nhau, gò má cao và đôi mắt thanh mảnh, đường chân tóc hơi nguy hiểm.
Chỉ là... người thân vẫn đang chống chọi với cơn bạo bệnh trên giường bệnh, sống chết không rõ, còn có thời gian đến gần Hoắc Duyên Niên lôi kéo làm quen, thật quá đáng.
Tạ Nghiên m không muốn để ý nhiều đến hai người, Hoắc Duyên Niên cũng làm như vậy, không thèm nhìn bọn họ một cái, Hoắc Duyên Niên đem Tạ Nghiên vào đóng cửa.
Anh em ngồi sau cánh cửa đóng kín phàn nàn với nhau.
"Anh, ngươi lúc này đi nịnh bợ người ta. Sẽ không có ai để ý tới chúng ta."
"Ngốc quá, chúng ta không có cơ hội gặp mặt Hoắc tổng. Doanh nhân rất kiệm lời. Hoắc tổng cũng là người? Sẽ không quan tâm đến điều này?. "
Không, Hoắc tổng là thê nô.
Không nghe thấy tiếng người bên ngoài, rõ ràng là thanh tịnh hơn, Hoắc Duyên Niên cởi áo khoác, áo sơ mi bên trong không nặng mùi bằng áo khoác, hai người đều có thể chấp nhận.
Sợ quấy rầy dì ba ngủ, cả hai dựa vào nhau và nói chuyện qua điện thoại.
Anh em bên ngoài đi đi lại lại ngoài phòng bệnh, thấy Hoắc tổng chậm cạp không ra, nên đành tạm thời bó tay.
"Ông già như thế nào?" Phòng bệnh bị người nhà vây quanh, bác sĩ đang ở trong cấp cứu, chỉ còn lại hai người nhà.
"Anh xem người phụ nữ đó đi theo con gái vào trong. Hai anh em anh không biết đi đâu. Lúc sau, bố tỉnh dậy anh còn không có cơ hội để lộ mặt". Tóc đã trắng xóa rõ ràng là người lớn tuổi hơn hai anh em, thấp giọng khiển trách hai người.
"Anh cả có anh ở đây tụi em yên tâm, anh không biết Hoắc tổng của Hoắc thị ở phòng bệnh đó. Chúng ta cùng Hoắc tổng nói chuyện, nên không có qua đây."
"Đúng vậy, Hoắc tổng đang ở bên trong cùng phu nhân thần bí của hắn, có thể làm hai người ban đêm ở cùng chắc không phải là ông Hoắc chứ."
"Hoắc Đàm và Hoắc Duyên Niên quan hệ luôn luôn mâu thuẫn, đừng đoán mò, chờ một lát có thời gian để anh qua đó nhìn một cái."
Trong phòng bệnh, trà ban đầu do Tạ Nghiên pha đã vĩ Hoắc Duyên Niên uống, Tạ Nghiên đã dựa vào vai của Hoắc Niên Niên ngủ gà ngủ gật.
"Em chỉ nhắm mắt một cái, nửa tiếng nữa anh kêu em nha." Tạ Nghiên mơ màng nói, giống như sắp ngủ, chậm rãi mở mắt ra khi sắp ngủ, đột nhiên mở mắt ra. Nhìn những gương mặt ốm yếu của những người trong phòng bệnh bàng hoàng.
"ĐM! Có ma?" Tạ Nghiên lắc cánh tay của Hoắc Duyên Niên, không nhịn được hét lên.