Editor: LunaYang
Bình tĩnh nhìn lại, đứng ngoài cửa là người chứ không phải quỷ. Đừng trách Tạ Nghiên. Vốn dĩ anh không tin vào sức mạnh thần linh. Nhưng những chuyện xuyên vài trong tiểu thuyết cũng có thể xảy ra với anh. Bệnh viện lại là nơi dễ có ma nhất. Tạ Nghiên ngủ mơ màng vừa mở mắt ra nhìn thấy khuôn mặt phờ phạc trên tấm kính, đột ngột bị dọa sợ.
“Tại sao nửa đêm anh ta lại giả làm ma?” Tạ Nghiên bình phục nhịp tim không tự chủ được mà đập loạn, nhìn Hoắc Duyên Niên thêm vài lần rửa mắt.
“Đi, chúng ta đi ra ngoài đánh hắn.” Hoắc Duyên Niên miệng nói. Nhưng vẫn ngồi bất động.
“Anh ta trông hơi giống hai người đã ngăn chúng ta, gò má cao, cộng thêm khuôn mặt gầy guộc và kém sắc khiến em sợ hãi, anh ta sẽ không đến tìm anh chứ?” Tạ Nghiên không ngạc nhiên khi người ta xấu, nhưng làm sao họ có thể chắc chắn rằng Hoắc Duyên Niên sẽ quan tâm đến họ trong hoàn cảnh này?
Cả hai đều không định nói chuyện với đối phương, giả vờ như không nhìn thấy, tiếp tục nghịch điện thoại của mình, đối phương nhìn thấy họ không để ý đến liền rời đi.
Không có ai quấy rầy, Tạ Nghiên tiếp tục dựa vào trên người Hoắc Duyên Niên, gật gật đầu liền ngủ.
Khi tỉnh lại thì trời đã sắp sáng, anh đang ngủ trên chiếc giường nhỏ hai chân gối lên đầu của Hoắc Duyên Niên, từ góc này Tạ Nghiên có thể nhìn thấy hầu kết nhô cao của Hoắc Duyên Niên.
Đó là bộ phận nhạy cảm của Hoắc tâm cơ nhà anh, hôn một chút là có thể mở ra các chế độ khác. Tạ Nghiên lần đầu đã trải nghiệm, nhưng từ chối trải nghiệm lần thứ hai.
Hoắc Duyên Niên ngồi ở bên giường ngủ thiếp đi dựa lưng vào tường, Tạ Nghiên nhìn chằm chằm cằm của Hoắc Duyên Niên hồi lâu, đột nhiên phát hiện gì đó quay đầu lại nhìn, dì ba đang ở trên giường dùng ánh mắt hiền từ nhìn bọn họ.
Khuôn mặt già nua của Tạ Nghiên đỏ bừng, lập tức ngồi dậy, Hoắc Duyên Niên cũng bừng tỉnh khi Tạ Nghiên chuyển động.
“Hi, dì ba, con là chồng của Nghiên Nghiên, dì có thể gọi con là tiểu Hoắc.” Hoắc Duyên Niê ngủ không sâu, không ngủ nướng giống như bình thường. Lúc này Hoắc Duyên Niên vẫn duy trì dáng vẻ bá tổng của mình. Phong độ và lịch sự, người khác không thể nhìn ra lỗi.
Lớn lên đẹp trai, ân cần và lễ phép, ai mà không thích? Dì ba của Tạ Nghiên dậy sớm, nhìn tư thế nghỉ ngơi của hai đứa hồi lâu, không khó nhận ra tình cảm của họ.
Lý Mộng Cần chưa bao giờ gặp Hoắc Duyên Niên. Bà nghe nói Tạ Nghiên kết hôn người thân trong gia đình không đến dự. Đây là lần đầu tiên bà thấy. Cũng không hiểu biết. Hôm qua bà đã nghe mẹ Tạ nói vài câu. Vừa mới tỉnh lại tinh thần thoải mái, Lý Mộng Cần nói rất nhiều với Hoắc Duyên Niên, Tạ Nghiên ý thức giảm bớt sự tồn tại của mình.
Mới giờ sáng mẹ Tạ đã đến bệnh viện rồi, có vẻ như Hoắc Duyên Niên và dì ba nói chuyện rất hợp, mẹ Tạ rất vui vẻ, điều này càng cho thấy Hoắc Duyên Niên rất yêu quý nhà mình.
“Vợ chồng các con về tắm rửa đi. Duyên Niên còn phải đi làm. Đừng chậm trễ.” Mẹ Tạ mang hai hộp cơm cách nhiệt và nhét một hộp cho Tạ Nghiên, là bữa sáng.
Vất vả một ngày, Hoắc Duyên Niên lại ở bên anh cả đêm, Tạ Nghiên gật đầu đưa Hoắc Hoắc Duyên Niên trở về.
"Hôm nay lịch trình của anh có đầy đủ không? Buổi trưa tranh thủ ngủ một giấc đi." Tạ Nghiên nắm lấy cánh tay Hoắc Duyên Niên nói, đi ngang qua phòng bệnh tối qua, phòng bệnh vắng tanh.
“Người hôm qua ở đây đêm qua đã mất, không cứu hộ kịp thời.” Nhìn ánh mắt của Tạ Nghiên nhìn về phía này, Hoắc Duyên Niên nghe thấy cứu người không thành công, cẩn thận quan sát vẻ mặt của Tạ Nghiên.
“Ôi, cuộc đời thật là vô thường.” Tạ Nghiên không lộ ra vẻ buồn bã mà ngược lại đang rất xúc động.
Nghe giọng điệu của Nghiên Nghiên, hình như anh đã trải qua nhiều chuyện trong đời? Hoắc Duyên Niên đã tra thông tin của Tạ Nghiên và thấy gia đình rất hạnh phúc êm ấp, không có chuyện gì giống như vậy.
“Đi thôi, về nhà ăn cơm.” Tạ Nghiên thu lại ánh mắt, cùng Hoắc Duyên Niên tiếp tục đi tới thang máy.
Bệnh viện lúc nào cũng bận rộn, mới h sáng thang máy lên lên xuống xuống, nên phải đợi một lúc. Cuối cùng cũng vào được thang máy, hai người bước ra khỏi cổng phòng nội trú, liền nhìn thấy gia đình của người đã khuất.
Một đám người mặc trên tay đồ tang, sắc mặt khác nhau, có người buồn rầu, hốc hác. Giống như anh em kia đôi mắt đỏ hoe, cứ hút thuốc và trông rất bực bội. Những người còn lại đều không để tang, trên mặt mang theo vẻ buồn rầu nhìn rất giả tạo, chỉ là giả bộ.
“Hôm qua em nghe hai anh em kia thảo luận về di chúc. Ước tính phân chia tài sản không đồng đều nên mới bực bội.” Tạ Nghiên kéo kéo tay áo Hoắc Duyên Niên kề tai nói nhỏ.
Sợ bị nhìn thấy, cả hai chọn con đường bên cạnh. ai biết vẫn bị những anh em kia nhìn thấy.
Chỉ thấy một người trong số họ bước đến gần người mặt mày vàng như nến nói gì đó.Người đàn ông hôm qua đã khiến Tạ Nghiên sợ hãi đi về phía hai người họ.
"..." Trường hợp này có vẻ không thích hợp, đúng không? Tạ Nghiên bị sốc rồi.
Dù ngạc nhiên đến mức nào, người cũng đã bước tới gần, bình tĩnh trơ trẽn tự giới thiệu bản thân, hi vọng Hoắc tổng có thể cho mình một cơ hội, chỉ mất mười phút để nói chi tiết về một kế hoạch nào đó.
“Xin nén bi thương.” Hoắc Duyên Niên hiển nhiên không muốn nói nhiều lời, nói xong liền dứt khoát ôm Tạ Nghiên rời đi.
Trên đường về nhà, Tạ Nghiên không nhịn được hỏi Hoắc Duyên Niên người kia là ai.
“Anh không biết.” Hoắc Duyên Niên lắc đầu ánh mắt nghi ngờ hiếm thấy. “Hẳn là một số nhân vật nhỏ.”
Tạ Nghiên than thở, một gia đình như vậy vì một chút tài sản mà quậy phá tưng bừng, huống chi là gia đình quyền thế.
“Không làm ăn với bọn họ, nhìn liền biết không tốt lành.”
“Đừng lo lắng, anh sẽ không mất tiền.” Hoắc Duyên Niên nhéo nhéo tay Tạ Nghiên, sự tự tin này vẫn có, anh ta phải kiếm thật nhiều tiền nuôi vợ.
Hai người về nhà tắm rửa, Tạ Nghiên liên tục thúc giục Hoắc Duyên Niên sợ muộn, định mỗi người tắm một phòng, Hoắc tâm cơ kéo anh lại nói cùng nhau tắm sẽ nhanh hơn.
Kết quả, sau khi đi ra thì đã qua giờ đi làm. Không ai dám nói gì khi Hoắc tổng đến muộn, biết hai ngày qua Tạ Nghiên phải giúp chăm sóc dì ba, nên Hoắc Duyên Niên không làm tất cả.
Tập thể dục trước bữa ăn, chồng chồng cũng không buồn ngủ, ăn rất ngon miệng, ăn nhiều hơn bình thường.
Cùng nhau ăn sáng xong, Hoắc bá tổng đi làm, Tạ Nghiên tưới hoa rồi trở về phòng ngủ bù.
Bố Tạ có một công ty nhỏ không thể đi được. Buổi trưa Tạ Nghiên đã nhờ đầu bếp nấu cơm cho mẹ Tạ và dì ba. Trên đường đi, nhận được cuộc gọi từ mẹ Tạ yêu cầu anh về nhà lấy chăn bông.
Mẹ Tạ biết con trai có tài xế đưa đón nên đã gọi điện cho anh không chút do dự. Tạ Nghiên đi đường cũng không mệt mỏi, nhưng không biết nguyên chủ để chìa khóa ở đâu, suýt chút nữa dọn luôn cả phòng ngủ, mới tìm được chìa khóa.
Nhà cũng không quen lắm, Tạ Nghiên trầm tư hồi lâu trước tủ trong phòng ngủ của cha mẹ Tạ, cuối cùng gọi điện thoại thăm hỏi, xác định được mục tiêu của mình.
Không để tài xế đi theo, Tạ Nghiên tự mình mang chăn bông xuống, khóa cửa khóa, bên cạnh cửa truyền đến giọng nói của mẹ Hàn, Tạ Nghiên cảm thấy không ổn liền nhanh chóng trốn vào cầu thang.
Tại sao anh đối với cầu thang lại quen thuộc như vậy? Không đúng, tại sao anh lại trốn? Chắc là không muốn nhìn thấy mẹ Hàn, bây giờ gặp mặt có lẽ sẽ xấu hổ.
Anh ở trước mặt mẹ Hàn cố tình đã trở thành người bắt nạt em gái nhà bên, lại cố tình khoe khoang sự giàu có của chồng mình.
Tạ Ngôn đang than thở một mình, nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn qua tấm kính ở giữa cửa thang, mẹ Hàn và Hàn Mạt Mạt đang cùng nhau đứng ở cửa.
"Mạt Mạt, vụ lùm xùm giữa Bộ tổng và tiểu minh tinh là thật sao? Nếu là thật, hai người mau nhanh chóng chia tay, người không chung thủy không thể yêu được." Mẹ Hàn nghiêm túc hỏi với vẻ mặt lo lắng.
"Mẹ, mẹ cũng biết trước đây Lệ Tình cũng có rất nhiều người yêu cũ, nhưng từ khi ở bên con đã thay đổi. Lần trước gặp ba và mẹ, anh ấy không phải không muốn đến. Mẹ đừng lo, tất cả đều là truyền thông đồn thổi, tiểu minh tinh kia cố ý nhân cơ hội tạo scandal. ”Hàn Mạt Mạt trấn an tâm tình mẹ Hàn.
"Ồ, khi nào thì con đưa Bộ tổng qua đây ăn cơm? Đã lâu không gặp rồi." Mẹ Hàn không yên tâm khi chưa gặp bạn trai của con gái. Dù giàu có đến đâu nhưng nếu người ta không thật lòng yêu với Mạt Mạt thì không nên ở bên nhau được, mẹ Hàn rất yêu thương Hàn Mạt Mạt.
Đưa Hàn Mạt Mạt vào thang máy, mẹ Hàn thở dài lo lắng.
"Tính tình của Tạ Nghiên không tốt lắm. Nhưng rất giỏi trong việc chọn người. Sớm biết thế đã thuyết phục Mạt Mạt thử hẹn hò với Hoắc Duyên Niên."
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Tạ Nghiên bước ra khỏi cầu thang. Đang tốt đẹp lại cue anh và Hoắc Duyên Niên vào. Muốn làm cho bọn họ có cuộc sống không tốt sao?
Ghen tị đi, Niên Niên nhà anh cũng sẽ không để ý Hàn Mạt Mạt.
[Tạ ngọt ngào: Em vừa gặp mẹ Hàn, bà ấy hối hận vì đã không thuyết phục Hàn Mạt Mạt thử hẹn hò với anh.]
Sau khi nhận được tin này, Hoắc Duyên Niên chìm trong suy nghĩ, khát vọng sống sót khiến anh không thể trả lời, anh không muốn thừa nhận mình đã từng theo đuổi Hàn Mạt Mạt.
Tạ Nghiên đến bệnh viện nhận được câu trả lời của Hoắc Duyên Niên, đây là câu trả lời chậm nhất của Hoắc Duyên Niên sau khi hai người ở bên nhau.
[Hoắc tâm cơ: Anh sai rồi, hôm nay anh sẽ chủ động đi phòng bên ngủ. ]
Không có ý tứ gì khác, nhưng Hoắc tâm cơ đã nói như vậy thì để hắn ngủ, Tạ Nghiên cảm thấy hôm nay rất hắn rất hiểu chuyện.
[Tạ ngọt ngào: Được rồi, mời. ]
Tạ Nghiên Nghiên đã không giữ anh ta lại! Hoắc Duyên Niên cảm thấy chua xót, muốn giải thích, nhưng hắn quả thực đã bị mù quáng, không dám.
Trong bệnh viện, Tạ Nghiên mang theo đồ đạc, tâm trạng thoải mái bước đến phòng bệnh nhân nội trú, đi ngang qua bồn hoa, anh thoáng thấy một cái đầu thò ra từ phía sau.
Bệnh viện có nhiều bệnh nhất, sợ có bệnh nhân bị ngất khi đang đi lại, nên Tạ Nghiên đi vòng quanh xem xét. Hóa ra không phải bệnh nhân ngất xỉu mà là Tô Nhật An, đang mặc bộ đồ sẫm màu ôm gối khóc, nước mắt mũi chảy ròng ròng.
Loay hoay một hồi, Tạ Nghiên bước tới đưa khăn giấy cho anh ta.
“Nếu cậu muốn, có thể nói cho tôi biết cậu bị làm sao?”
Tô Nhật An ngẩng đầu nhìn thấy Tạ Nghiên đang xách một cái túi lớn, lau nước mắt, lắc đầu.
“Không được, cảm ơn anh!”
“Cái đó…” Quên đi, người khác không muốn nói, ngược lại anh sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của người khác. Tạ Nghiên gật đầu, chào tạm biệt rồi quay người rời đi.
"Xin lỗi! Nhưng tôi muốn hỏi anh có biết bác sĩ nào ở đây không?" Tạ Nghiên vừa mới đi hai bước đã nghe thấy giọng nói mơ hồ của Tô Nhật An, rất nhỏ và yếu ớt, giống như muỗi kêu.
Quay đầu nhìn xung quanh, Tô Nhật An đứng dậy không dám nhìn anh.
“Chồng tôi biết.” Tạ Nghiên chủ động tiến lên, để dễ dàng nói chuyện, người khác đi qua cũng không nghe thấy.
Tô Nhật An chưa bao giờ nói về bản thân với người khác, nhưng Tạ Nghiên cho anh một cảm giác rất quen thuộc, anh không biết đó là cảm giác gì, nhưng anh cảm thấy Tạ Nghiên là người hiểu mình.
Sau vài lời, Tạ Nghiên rõ ràng mọi chuyện.
Em gái của Tô Nhật An đã nằm viện đã lâu, vì không có điều kiện nên sống trong một phòng bệnh cũ, điều kiện tồi tàn nhưng viện phí tương đối rẻ. Sáng sớm hôm nay, Tô Nhật An nhận được tin tức nói em gái mình không thể ở được nữa. Em gái rất quan trọng, ở phòng bệnh cũ lâu cũng không được. Tô Nhật An muốn đổi cho em gái đến phòng bệnh nội trú bình thường. Nhưng bác sĩ nhìn anh ta một cách đáng thương và nói với anh ta rằng có người cố ý chỉnh anh. Có vẻ như là ông chủ của Văn Hóa Ngôi Sao.
Khoa não ở bệnh viện này là tốt nhất, hơn nữa em gái luôn điều trị ở đây suốt, Tô Nhật An không biết phải làm sao, vừa rồi áp lực quá cao nên đã không kìm chế được khóc ở đây.
“Không sao đâu, chúng tôi sẽ giúp cậu chặn Tôn Năng.” Tạ Nghiên rất tức giận khi biết toàn bộ câu chuyện, nếu vì chuyễn này mà không cho phép em gái Tô Nhật An nhập viện. Nếu xảy ra chuyện gì Tôn Năng sẽ là kẻ giết người.
“Nhưng chuyện này không liên quan gì đến công việc, tôi…”
“Đừng lo lắng, cậu đã đến studio của tôi, tôi sẽ che chở cậu.” Tạ Nghiên có Hoắc Duyên Niên che chở, tức giận! Tôn Năng kinh người quá đáng để tiểu Lý đánh anh ta!