CHƯƠNG : MUỐN ĐƯA CÔ ĐI TỚI CHÂN TRỜI GÓC BIỂN
Tay Cao Thanh Thu trượt đi làm điện thoại rơi xuống mặt đất, cô không nhặt lên mà nhìn về phía Cố Đinh Cẩn: “Anh làm cái gì thế?”
Mẹ nó, xế chiều ngày thứ hai ở trong thang máy chỉ có hai người bọn họ cô đã nhịn rồi nhưng bây giờ ngay trước mặt trợ lý và Lâm Vi mà anh ta còn làm ra loại chuyện khiến cho người ta rất có hứng thú nghi ngờ này.
“Đúng, tôi bị điên rồi nên mới có thể thích em.”
Cố Đinh Cẩn nói xong trực tiếp mở cửa xe ra đem Cao Thanh Thu ném vào trong xe.
Lâm Vi đứng ở bên cạnh trợ lý nhìn thấy anh ta lái xe đem Cao Thanh Thu đi, có chút cứng ngắc.
Trợ lý nhìn thấy một màn này lại càng kinh ngạc, tình huống là như thế nào vậy?
Lúc đầu anh ta chỉ nghĩ là Cố Đinh Cẩn có ý với Lâm Vi nhưng bây giờ tại sao lại lôi lôi kéo kéo với Cao Thanh Thu vậy?
Suy nghĩ của Cố Tổng này một chút anh ta cũng không lý giải được.
Lâm Vi đi tới nhặt điện thoại Cao Thanh Thu đánh rơi trên mặt đất lên, nhớ tới biểu hiện tối hôm nay của Cố Đinh Cẩn không hiểu sao lại lo lắng. . .
Anh ta cứ đem Cao Thanh Thu mang đi ra ngoài như vậy, sẽ không làm cái gì chứ?
…
Cao Thanh Thu bị Cố Đinh Cẩn lôi vào trong xe, anh ta đem cửa xe khóa lại sau đó lái xe đi rất nhanh.
Cao Thanh Thu nhìn anh ta nói: “Cố Đinh Cẩn, anh làm như vậy có cảm thấy thú vị không?”
Rốt cuộc anh ta muốn làm cái gì, Cao Thanh Thu thật sự không hiểu.
Cố Đinh Cẩn không hề lên tiếng mà chỉ nhìn về phía trước, tăng nhanh tốc độ xe.
Xe anh ta mua là xe thể thao, có thể chạy rất nhanh.
Mặc dù mấy năm nay anh ta ở nước ngoài nhưng chiến đội là anh lập ra cũng đã kiếm không ít tiền lời cho anh ta nên hiện tại cho dù không dựa vào trong nhà mà anh ta muốn mua một chiếc xe thể thao cũng là chuyện rất dễ dàng.
Cao Thanh Thu nói: “Tìm một chỗ dừng lại đi, tôi muốn xuống xe.”
Lo lắng cho sự an toàn của nhau, cô cũng không đi cướp tay lái của anh ta.
Cố Đinh Cẩn không hề lên tiếng, đã nhiều năm như vậy nhưng có lẽ đây là lần anh ta được ở gần cô nhất.
Anh ta cũng không biết mình muốn đưa Cao Thanh Thu đi đâu và cũng không biết mình có thể làm gì cô nhưng anh ta vẫn muốn mang cô đi, rời khỏi nơi này, hận không thể mãi mãi cũng không trở về nữa.
Nếu như là như vậy thì thật tốt biết bao nhiêu!
…
Điện thoại của Cao Thanh Thu đã mất nên cô không thể gọi điện thoại được, sốt ruột muốn chết.
Cuối cùng không còn cách nào khác, cô chỉ có thể nhìn ra ngoài cửa sổ xe lo lắng suông.
Trong lòng vô cùng sốt ruột nhưng ngoài mặt lại là dáng vẻ bình tĩnh.
Rất lâu sau, Cố Đinh Cẩn mới dừng xe lại.
Cao Thanh Thu nhìn về phía anh ta: “Điên đủ rồi sao?”
Cố Đinh Cẩn nhìn Cao Thanh Thu, trong đôi mắt cố chấp của anh ta lại mang theo mấy phần bi thương, giọng nói có vẻ hơi nặng nề: “Em biết tôi thích em nhiều như thế nào không? Em biết tôi hi vọng chúng ta có thể trở lại giống như trước đây nhiều như thế nào không? Cao Thanh Thu, tôi thật sự rất thích em! Chỉ cần em muốn thì tôi có thể buông xuống hết tất cả, chỉ cần có em ở bên cạnh thì tôi sẽ dẫn em đi tới bất kỳ nơi nào. . . Tôi có thể không quan tâm đến quá khứ giữa em và cậu tôi, có thể không quan tâm tới những chuyện xảy ra mấy năm gần đây, tôi chỉ cần em. . .”
Chỉ cần một câu nói của cô, anh ta cảm thấy bây giờ mình có thể đưa cô đi, đi tới chân trời góc biển, đi tới bất kỳ nơi nào.
Cao Thanh Thu nhìn ra ngoài cửa sổ xe một cái phát hiện nơi này lại là cửa sau của trường cấp ba trước đây bọn họ từng theo học.
Từ sau khi khi tốt nghiệp trung học xong cô cũng chưa từng quay trở lại nơi này, giờ phút này nhìn đến đây cô lại có một loại cảm giác không thể hình dung ra được.
Mọi thứ ở đây không hề thay đổi vẫn giống như trước kia.
Cao Thanh Thu nhìn ra bên ngoài, nói: “Nếu không, chúng ta đi vào đó xem một chút?”
Cô hỏi rất nhẹ nhàng.
Cố Đinh Cẩn nhìn cô như vậy, có chút xúc động.
Thật ra cô cũng thích anh ta, đúng vậy không?
Chỉ là bởi vì mình có lỗi với cô, bởi vì bây giờ thân phận của bọn họ khác nhau cho nên cô mới cố ý lạnh lùng với anh ta.
Cao Thanh Thu khiến Cố Đinh Cẩn từ từ bình tĩnh lại.