CHƯƠNG :
Hơn nữa, mặc dù Cao Thanh Thu cùng Hoa Ngọc Thành không thích Cố Đinh Cẩn, nhưng cũng chưa từng có nhỏ mọn đến dạy đứa bé không để ý tới anh ta.
Họ chưa từng nói với Bóng Đèn Nhỏ: Đó là người xấu, phải cách anh ta xa một chút.
Cố Đinh Cẩn nhìn đứa bé này, thật thích bộ dáng cái gì cũng không biết của nó.
Cao Thanh Thu nói chuyện điện thoại xong, nhìn thấy Bóng Đèn Nhỏ đang đứng trước cửa phòng của Cố Đinh Cẩn, nhức đầu một hồi.
Tiểu tử này, thật sự rất thích Cố Đinh Cẩn đến mức như vậy?
Mới chỉ chớp mắt, lại nghĩ đến anh nó rồi hả?
Cao Thanh Thu vốn là nghĩ đi qua bên đó, nhìn thấy hai người kia, cuối cùng là không nhẫn tâm đi quấy rầy bọn họ, mà là đi xuống lầu.
Cao Thanh Thu từ trên lầu đi xuống, Hoa Ngọc Thành thấy cô ta, “Dương Dương đâu?”
“Cùng với Cố Đinh Cẩn ở chung một chỗ.” Cao Thanh Thu nói: “Mới vừa cho nó thay quần áo xong, nó lại đi tìm anh nó rồi.”
Hoa Ngọc Thành nói với Cao Thanh Thu: “Nó thích thì để nó ở đó đi.”
Hoa Ngọc Thành chỉ tức giận Cố Đinh Cẩn khi anh ta làm Cao Thanh Thu thương tâm, những thời điểm khác, đối với Cố Đinh Cẩn vẫn là rất tốt.
Cao Thanh Thu nhìn về Hoa Ngọc Thành, “Em hơn tò mò, khi Cố Đinh Cẩn còn bé anh ta cũng quấn lấy anh như vậy sao?”
Hoa Ngọc Thành ngừng lại một chút, nhớ tới trước đây, “Không kém bao nhiêu đâu.”
Ở trong lòng của Hoa Ngọc Thành, đứa bé chính là như Cố Đinh Cẩn đó.
Anh ta chưa từng tiếp xúc với đứa bé nào khác, duy một tiếp xúc qua chính là Cố Đinh Cẩn.
Cố Đinh Cẩn lúc trước cũng không thích ba anh ta, rất thích Hoa Ngọc Thành, luôn cho Hoa Ngọc Thành là một người thần tượng trong lòng mình, một lòng muốn trở thành người ưu tú giống như cậu anh ta.
Lúc Hoa Ngọc Thành mới cùng Cao Thanh Thu chung với nhau, thường tưởng mình có một ngày nào đó có con rồi, anh ta nghĩ cũng phải cần có con đáng yêu như Cố Đinh Cẩn như vậy.
Nếu không phải là sau đó, Cố Đinh Cẩn cứ không hiểu chuyện, anh ta làm sao chịu một câu nặng lời với Cố Đinh Cẩn?
Cao Thanh Thu nói: “Người đàn ông nhà anh thật đúng là khó hiểu.”
“…” Hoa Ngọc Thành không hiểu tại sao mình lại cũng trúng đạn rồi. Anh ta nói: “Em nói Bóng Đèn Nhỏ thì coi như xong, làm sao cũng nói anh vậy?”
“Anh cũng rất khó biết.”
Hoa Ngọc Thành nói: “Anh nơi nào khó hiểu? Quay đầu có cần anh cởi hết quần áo cho em kiểm tra một chút, để em thấy rõ ràng hơn?”
“Lưu manh!” Chú nhà mình ngày càng không cần mặt mũi rồi!
Hoa Ngọc Thành cầm tay cô ta, nói: “Trong thân thể anh, % đều là em. Anh khó hiểu sao?”
“…” Cao Thanh Thu nhìn về anh ta, những lời tỏ tình này anh ta khi nào đi học rồi?!
Hoa Ngọc Thành mang Cao Thanh Thu cùng đi chào hỏi mọi người tại phòng khách..
Hôm nay Thịnh Huống cũng tới rồi, cùng tiểu Hạ Thiên nhà anh ta, Cao Thanh Thu nhìn thấy Hạ Thiên, luôn cảm thấy mặt mày cô bé càng ngày càng giống như Dương Nhạc Linh rồi.
Đương nhiên, theo dung mạo của Dương Nhạc Linh, cô bé giống như cô ta cũng có thể coi như là kiếm được, cũng không thua thiệt gì.
Cao Thanh Thu ôn nhu cười cười, “Hạ Thiên.”
“Chào dì Thu.” Hạ Thiên rất có lễ nghĩa
Cao Thanh Thu đưa cho cô bé một viên đường.
Hoa Ngọc Thành đứng yên lặng mà nhìn Cao Thanh Thu, mỗi lần thấy trẻ em, cô ta đều vô cùng nhiệt tình, hơn nữa, Cao Thanh Thu còn có một cái đặc chất chính là —— rất được trẻ em ưa chuộng.
Đứa trẻ nào cũng thích chơi cùng Cao Thanh Thu, bao gồm Hạ Thiên.
Bởi Cao Thanh Thu tương đối kiên nhẫn, lại có thân hòa lực, cười lên cũng đẹp mắt, đứa trẻ đối với cô ta không có chút nào sức kháng cự được, nếu không Hoa ba tuổi chúng ta làm sao bị cô ta mê đến thần hồn điên đảo?
Thịnh Huống đưa qua một cái hộp quà, “Đây là quà cho Dương Dương.”
“Cảm ơn Thịnh tổng.” Cao Thanh Thu nhận lấy hộp quà, Hoa Ngọc Thành cùng Thịnh Huống trò chuyện một chút.
Chào hỏi bắt chuyện xong, Cao Thanh Thu để hộp quà vào đống quà tặng, nhìn về nhưng quà tặng này, bĩu môi “Không công bằng.”
Hoa Ngọc Thành hỏi: “Thế nào?”
“Dương Dương mới hai tuổi, qua sinh nhật, nhiều người như vậy tặng quà cho nó, lúc em hai tuổi đâu có.”