CHƯƠNG :
Suy nghĩ một chút chính mình khi còn bé trải qua một cuộc sống xong bữa trưa rồi phải lo bữa tối, Cao Thanh Thu liền ghen tỵ với Bóng Đèn Nhỏ.
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, cưng chìu cười nói, “Em là trẻ em sao? Em muốn cái gì, quay đầu anh tặng cho em luôn.”
Nghe được Hoa Ngọc Thành nói như vậy, Cao Thanh Thu vội vàng cự tuyệt, “không cần, ta chỉ nói cho vui, anh cũng đừng lãng phí.”
“Tặng quà cho em, không có chút nào lãng phí.”
Cao Thanh Thu nhìn về anh ta, biết anh ta đối với mình rất tốt, chưa bao giờ keo kiệt ở trên người cô ta. Cô ta cười nói: “Lát nữa em thì xài hết tiền trong thẻ của anh.”
“…” Hoa Ngọc Thành nhíu mày, “Em có thể thử xem.”
…
Rất nhanh thì đến thời gian ăn tối.
Cố Đinh Cẩn mang theo Bóng Đèn Nhỏ từ trên lầu đi xuống, Cố Sâm kêu anh ta qua, ở ngồi xuống ở bên cạnh Cố Sâm.
Cố Trường Bình cũng ở tại chỗ, cho dù Cố Đinh Cẩn rời đi mấy năm, bộ dáng của Cố Trường Bình vẫn là rất nghiêm túc, nhìn con mình, cũng không có cảm giác nhiệt tình gì.
Cố Sâm hướng về phía Cố Đinh Cẩn hỏi: “Gần đây công ty như thế nào?”
“Cũng còn khá.” Cố Đinh Cẩn hiện tại cùng Cố Sâm coi như là đối thủ cạnh tranh, bình thường trong cuộc sồng bình thường cũng rất ít nói chuyện công việc.
Cố Sâm cười một tiếng, ánh mắt rơi vào trên người Bóng Đèn Nhỏ, nói: “Cậu bé này thật đúng là thích quấn lấy cháu.”
Cố Đinh Cẩn cúi đầu xuống, nhìn về Bóng Đèn Nhỏ, ánh mắt trở nên ấm áp.
Cố Trường Bình ở bên cạnh ghét bỏ mà nói: “Cũng chỉ là con nít sẽ thích con.”
“…” Cố Đinh Cẩn gân xanh trên trán, nhìn về phía ba ruột nhà mình, bắt đầu hối hận sao mình ngồi ở chỗ này.
Anh ta tại sao phải ngồi ở chỗ này nhận mọi người giáo huấn ?
Sớm biết anh ta ngồi vào chỗ cách xa xa.
Cố Sâm cười một tiếng, nói giùm toàn Cố Đinh Cẩn, “Anh, anh đừng nói như vậy nữa đi”
Cố Đinh Cẩn bị ba anh ta trách móc, cũng không dám tranh cãi.
Từ nhỏ dưỡng thành thói quen này, trong khái niệm của anh ta, ba thì là một sự tồn tại không thể phản kháng.
Ai bảo đây là ba ruột anh ta đây?
Cố Trường Bình hừ lạnh một tiếng, coi như là cho Cố Sâm mặt mũi.
Cố Sâm nhìn về Cố Đinh Cẩn, sợ bị Cố Trường Bình nghe thấy, thấp giọng nói: “Nghe nói gần đây cháu có chút mâu thuẫn với người nhà?”
“Chuyện nhỏ.”
Cố Đinh Cẩn cũng không cảm thấy là chuyện lớn gì.
Dựa vào cái gì cậu cùng Cao Thanh Thu có thể đối anh ta xấu như vậy, anh ta thì không thể đánh trả lại một cái?
Bị đánh còn không thể đánh lại, đây là đạo lý gì?
Cố Sâm nói: “Cháu không có tức giận là tốt rồi, chú còn lo lắng cháu cùng nhà xảy ra chuyện gì không vui rồi.”
Đều là người nhà của anh ta, Cố Sâm chỉ sợ Cố Đinh Cẩn nghĩ không ra.
Lúc bọn họ nói chuyện, Cao Thanh Thu nhìn chung quanh một cái, không nhìn thấy Lâm Vi.
Cô ta đi tới bên cạnh Cao Thanh Đức, nhỏ giọng hỏi, “Nhìn thấy Lâm Vi chưa?”
“Không.”
Cao Thanh Thu xem vòng vo lại, quả nhiên không nhìn thấy cô ta.
Xem ra, cô ta là đi rồi hả?
Cao Thanh Thu vốn muốn gọi điện thoại cho cô ta, nhưng nhớ tới trước khi Lâm Vi đi, đã nói với mình như vậy, cô ta cũng phải cần mặt mũi.
Nói với Cao Thanh Đức: “Em gọi điện thoại cho cô ta, hỏi cô ta một chút.”
Cao Thanh Đức nghe lời, cầm điện thoại di động đi ra bấm số của Lâm Vi.
Tả Dục ngồi ở bên cạnh, nhìn về Cao Thanh Thu, “Các cậu cãi nhau rồi?”
Anh ta rất thông minh, biết Cao Thanh Thu cùng Lâm Vi quan hệ tốt, nếu như không phải là gặp phải vấn đề, không đến nổi phải gọi Cao Thanh Đức gọi điện thoại.
Cao Thanh Thu nói: “Cãi đôi câu.”
Cao Thanh Thu cũng không cùng Tả Dục nói nguyên nhân mính cãi nhau với Lâm Vi, sợ Tả Dục nghe xong trong lòng khó chịu.
Cao Thanh Đức cùng Lâm Vi gọi mấy câu xong, nói với Cao Thanh Thu: “Chị Thu, Lâm Vi nói cô ta đã trở về, bảo chúng ta không cần phải để ý đến cô ta.”
Cao Thanh Thu không nghĩ tới cô ta nói đi thì đi rồi.
Xem ra, cô ta là thực sự dự định bỏ đi người bạn mình này rồi hả?