CHƯƠNG :
Đã nhiều năm như vậy, Cao Thanh Thu còn chưa từng nghĩ, có một ngày, quan hệ mình với Lâm Vi sẽ đến mức này.
Trong lòng nhất thời có loại cảm giác vô cùng chua xót, dù sao đây là bạn bè cô ta đi cùng gần nhất
Cô ta đi tới, ngồi xuống vị trí ở bên cạnh Hoa Ngọc Thành.
Hoa Ngọc Thành cùng Hoắc Chấn Đông ngồi cùng một bàn, với mấy anh em bọn họ khác nữa
Nhìn thấy Cao Thanh Thu, mọi người chủ động cùng Cao Thanh Thu chào hỏi, “Chào chị dâu.”
Cao Thanh Thu nở nụ cười, “Các cậu kêu tôi như vậy, làm sao tôi thấy xưng hô này khiến tôi già hơn mấy tuổi rồi?”
Nơi này ai đứng ra cũng lớn hơn cô ta mấy tuổi.
“Không có cách nào ai bảo anh hai ta lớn tuổi hơn.” Mọi người nhìn Hoa Ngọc Thành, không có bỏ qua cơ hội này để trêu chọc anh ta.
Mặt của Hoa Ngọc Thành xàm xịt, nhìn về Cao Thanh Thu, “Anh già sao?”
Cao Thanh Thu rất muốn nói, già rồi.
Nhưng bị anh ta nhìn chằm chằm, rất không có chí khí mà nói: “Không già. Vẫn trẻ.”
“Ồ….” Mấy người ở bên cạnh chế nhạo: “Anh hai, bát cẩu lương này chúng ta không ăn được.”
Hoắc Chấn Đông ngồi ở một bên, nhìn về hai người, cười một tiếng.
Giang Hàng Chi hướng về phía Hoắc Chấn Đông hỏi: “Đông Tử, cậu đừng cười nha, khi nào cậu cùng Thập Thất kết hôn?”
“Sang năm mùa xuân đi.” Mặc dù các bậc cha chú hai nhà đã sớm mong bọn họ tổ chức hôn lễ, nhưng công việc quả thực quá bận rộn, lại cộng thêm cá tính của Mộ Thập Thất, Hoắc Chấn Đông thật đúng là khó đối phó cô ta.
“Cậu nhanh lên đi, nhìn bộ dáng đắc ý này của anh hai, chúng ta lại chưa kết hôn, anh ta không biết muốn khoe khoang bao nhiêu lần rồi.”
Hoa Ngọc Thành là người duy nhất đã kết hôn còn có con trai trong mấy người bọn họ.
Kỷ Minh Viễn bình tĩnh uống thức uống, cười một tiếng, không nhịn được nói cho bọn họ một cái chân tướng tàn khốc: “Lúc đó các cậu sẽ phát hiện Đông Tử cùng Ngọc Thành cùng show ân ái với bọn mình.”
“……”
Bọn họ một người một câu, rất náo nhiệt.
Ánh mắt Hoa Ngọc Thành rơi vào trên người Cao Thanh Thu, hỏi: “Sao rồi?”
Vừa khi cô ta mới qua tới, anh ta đã thấy được cô ta không vui lắm.
Cao Thanh Thu nói: “Lâm Vi chưa ăn cơm thì trở về rồi.”
“Xảy ra chuyện gì sao?”
“Cùng cô ta cãi nhau đôi câu.”
“Em còn có thể cùng người ta cãi nhau?” Cho tới nay, Cao Thanh Thu chịu cãi nhau cùng Hoa Ngọc Thành, cũng sẽ không cùng Lâm Vi cãi nhau.
Lúc trước cô ta cùng Lâm Vi đã xảy ra một chuyện hiểu lầm, sau đó, hai người thành bạn tốt, Cao Thanh Thu thì thường nhân nhượng Lâm Vi, bất kỳ có chuyện gì, cô ta cũng sẽ không tức giận vớI Lâm Vi.
Cô ta vốn chính là một người vui tính.
Bây giờ nghe nói cô ta cùng Lâm Vi cãi nhau, Hoa Ngọc Thành còn thật ngoài ý liệu.
Cao Thanh Thu nói: “Cô ta nói em đối với Cố Đinh Cẩn thật là quá đáng, em liền không nhịn được cùng cô ta tranh cãi. Sau đó cô ta liền tức giận bỏ đi rồi!”
Hoa Ngọc Thành nhìn xem Cao Thanh Thu, nắm tay cô ta, “Không sao đâu, ông xã ở đây, quay đầu bả vai anh cho em dựa vào.”
Cao Thanh Thu nhìn anh ta một cái, thở dài nói: “Cô ta lúc trước thì thích Cố Đinh Cẩn, không nghĩ tới bây giờ vẫn thích như vậy.”
Đối với Cố Đinh Cẩn cùng Lâm Vi, Cao Thanh Thu vẫn cảm thấy rất tiếc cho.
Nếu như khi đó Cố Đinh Cẩn hiểu được quý trọng, bọn họ chắc là một đôi rất hạnh phúc.
Chẳng qua là, đã nhiều năm như vậy, Cao Thanh Thu cảm thấy, Lâm Vi cũng hẳn nên buông xuống, lại không nghĩ rằng, cô ta còn vẫn không buông xuống được.
Hoa Ngọc Thành gắp giúp thức ăn cho Cao Thanh Thu, “Đừng suy nghĩ nữa, người muốn ở lại sẽ không đi đâu, người muốn rời khỏi cũng không lưu lại được.”
Cuộc sống chính không phải là như vậy phải không?
“……” Cao Thanh Thu nhìn vè anh ta, nhịn không được bật cười, “Không nhìn ra, chú nhà chúng ta rất biết nói chuyện.”
“……”
Cơm nước xong, mọi người giải tán, Cao Thanh Thu theo Hoa Ngọc Thành tiến khách đến ngoài cổng, mới trở về.
Bóng Đèn Nhỏ ôm một cái hòm, đến trước mặt cô ta khoe khoang, “Mẹ xem, quà anh tặng cho con.”