CHƯƠNG :
Khóe miệng của Hoa Ngọc Thành run một cái, anh ta thì nói Cao Thanh Thu hôm nay có chút không đúng.
Thì ra là ở chỗ này chờ anh ta!
Hoa Ngọc Thành nằm ở trên giường, không để ý tới Cao Thanh Thu, cũng không nói chuyện với cô ta.
Bây giờ anh ta thấy đau lòng lắm, cảm giác mình giống như bị người ta đâm vào một đao.
Cao Thanh Thu nhìn anh ta như vậy, nhịn không được bật cười, “Anh không đi tắm rửa sao?”
“Không đi.”
Hoa Ngọc Thành rất rõ ràng đang tức giận.
Cao Thanh Thu nắm tay anh ta, “Cùng anh đùa một chút thôi, đừng nóng giận mà.”
“…”
Cao Thanh Thu nằm ở trên giường, dựa vào anh ta thấy anh ta không để ý tới mình, chột dạ nói: “Ông xã…”
Hoa Ngọc Thành một mặt ghét bỏ mà nhìn về Cao Thanh Thu, “Cách anh xa một chút.”
“Không muốn, em muốn thân cận với anh như vậy.”
“…” Nhìn về cô bé nhỏ nghịch ngợm nhà mình, Hoa Ngọc Thành rất bất đắc dĩ, anh ta lại có biện pháp gì với cô ta?
Cũng không thể thật sự không để ý tới cô ta đi!
Nghĩ đến thân thể cô ta khó chịu, giọng nói của anh ta ôn nhu lại, “Đi ngủ sớm một chút.”
“Em biết chồng nhà em là tốt nhất.” Mặc dù mỗi lần bị cô ta làm tức giận đến không nói nên lời, nhưng vẫn là sẽ tha thứ cô ta.
–
Trong bệnh viện, mùi thuốc sát trùng rất nặng, Cao Thanh Thu ôm chặt Bóng Đèn Nhỏ, bác sĩ đang truyền dịch cho Bóng Đèn Nhỏ.
Nó không dám nhìn, chôn mặt vào trong ngực Cao Thanh Thu.
Gần đây trời lạnh, Bóng Đèn Nhỏ bị cảm, đã bị bệnh gần một tuần rồi, Cao Thanh Thu những ngày nay luôn chạy đến bệnh viện bồi nó.
Con trai bị bệnh, là mẹ con trai, trong lòng khó chịu so với bất cứ ai nào.
Hoa Châu Du ngồi ở một bên, nhìn xem Bóng Đèn Nhỏ, “Nhìn Dương Dương nhà chúng ta, mấy ngày nay đều gầy đi rồi.”
Bình thường con bé này cổ linh tinh quái, bây giờ tựa vào trong ngực Cao Thanh Thu, mặt mày ủ chau.
Cao Thanh Thu lo lắng nói: “Cũng không biết ngày nào mới có thể khỏi đi.”
Con bé bị bệnh, lặp đi lặp lại, làm thế nào cũng không đỡ được.
Cô ta hiện tại cái gì cũng không sợ, chỉ sợ người nhà ai có bị ốm bị đau gì đó.
Hoa Châu Du nói: “Đúng là như vậy, ngày trước lúc Bảo Bảo nhà chị bị bệnh, ngày nào cũng đừng nghĩ chợp mắt đi ngủ. Đúng rồi, Cố Đinh Cẩn nói đợi lát nữa muốn ghé thăm nó một chút.”
Nghe thấy tên của Cố Đinh Cẩn, Cao Thanh Thu dừng một chút, “Dạo này anh ta cũng bận việc lắm!”
Dạo này sự phát triển của công ty đang đứng ở thời điểm mấu chốt, bọn họ đang nghiên cứu sản phẩm mới, đang vào lúc đầu nhập tuyên truyền. Hơn nữa, gần đây Hoa Ngữ quốc tế bên kia cũng muốn đưa máy mới ra thị trường, là quán quân tiêu thụ hàng năm, bên bonh họ đã sớm bận rộn đến không được.
Một số fan cuồng đang muốn đổi máy mới.
Muốn cướp lấy đi thị trường từ trong tay bọn họ, vốn là một chuyện rất khó.
Hoa Châu Du nói: “Nó nói rất lo lắng Dương Dương, muốn tới đây xem một chút.”
Đang nói chuyện này, Cố Đinh Cẩn thì đến rồi, Lâm Vi cùng anh ta bước vào phòng, “Thanh Thu.”
Cao Thanh Thu đã có một tuần không có đi công ty, xin nghỉ một tuần.
Trong khoảng thời gian này trước, tâm tư của cô ta đều để lại trong công ty, góp phần không ít vào công ty, Cố Đinh Cẩn mặc dù đối với cô ta không thế nào trước mặt mọi người, nhưng sau lưng, lại vẫn là cho cô ta không ít cơ hội.
Cao Thanh Thu nhìn về Lâm Vi, “Ngồi đi.”
Lâm Vi vào tới, nhìn thấy Dương Dương, đau lòng nói: “Bị cảm vẫn chưa khỏe sao?”
“Chưa.” Cao Thanh Thu nói: “Cũng không biết lúc nào mới đỡ hơn.”
Cố Đinh Cẩn đứng ở một bên, nhìn Dương Dương, ánh mắt tràn đầy quan tâm.
Cao Thanh Thu nói với Dương Dương: “Bảo bối, xem xem ai tới thăm con rồi.”
Gần đây hai thángCố Đinh Cẩn đều bề bộn nhiều việc, cũng không trở về gặp Dương Dương, Dương Dương luôn nhắc đến anh ta.
Dương Dương nghe thấy lời của Cao Thanh Thu, nhìn về phía Cố Đinh Cẩn, ngoan ngoãn nói: “Anh.”
Cố Đinh Cẩn ngồi xuống, từ trong tay Cao Thanh Thu bế Dương Dương qua .