CHƯƠNG :
Anh ta từ công ty đi ra, còn ăn mặc bộ đồ chức nghiệp, khí thế bức người, sắc mặt lạnh như băng, nhưng khi bế lấy Dương Dương , ánh mắt lại tràn đầy ấm áp.
Hoa Châu Du ở bên cạnh nhìn Cố Đinh Cẩn, cảm thấy rất vui mừng. Dưới tầm nhìn của cô ta, Cố Đinh Cẩn nguyện đối với Bóng Đèn Nhỏ thật tốt , thì có nghĩa là anh ta chịu buông xuống tất cả những thứ lúc trước .
Hoa Châu Du ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào trên người Lâm Vi, hỏi: “Lâm Vi cùng bảo bảo nhà chùng tôi cùng tới à?”
Lâm Vi thu lại tầm mắt từ trên người Cố Đinh Cẩn, “Ừm, chúng tôi cùng nhau từ công ty qua đây.”
Hoa Châu Du nhìn xem Lâm Vi, ngữ khí có chút đầy ý vị sâu xa: “Như vậy à.”
Luôn cảm thấy gần đây Lâm Vi cùng Cố Đinh Cẩnt qua lại có chú gần gũi.
Nếu là lúc trước hai người đều độc thân cũng còn khá, nhưng bây giờ… Hoa Châu Du cũng không hy vọng hai người bọn họ ở với nhau.
Lâm Vi giải thích: “Cháu bây giờ đang làm ở điện tử Đông Hằng ạ.”
Trên mặt Hoa Châu Du nở nụ cười khéo léo, quan tâm hỏi, “Cháu cùng Tả Dục gần đây thế nào?”
Tả Dục cùng Lâm Vi ở với nhau mấy năm, Hoa Châu Du cũng biết.
Giờ phút này, vấn đề của cô ta, khiến Lâm Vi rất là lúng túng, ngay cả Cao Thanh Thu một người ngoài cuộc này, cũng cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Lâm Vi cúi đầu, nói: “Cháu cùng Tả Dục đã chia tay rồi.”
Cố Đinh Cẩn đang bế Bóng Đèn Nhỏ, nhìn về Lâm Vi, “Chuyện khi nào?”
Cao Thanh Thu không nhịn được nhìn một cái tên ngu ngốc nào đó, chuyện này cũng không biết, anh ta là bị mù rồi sao? Đã bao giờ rôì cũng không biết chuyện Lâm Vi chia tay với Tả Dục.
Cao Thanh Thu nói: “Cậu không biết sao? Rất lâu rồi.”
Hơn nữa, anh ta còn là ngòi nổ.
Cố Đinh Cẩn nói: “Không rõ ràng.”
Sự chú ý của anh ta hàng ngày đều đặt trên người Cao Thanh Thu cùng công ty, căn bản không có lưu ý nhưng thứ khác.
Quan trọng là, cũng không có ai sẽ nói với anh ta những chuyện này.
Hoa Châu Du hơi tiếc nói: “Đứa bé Tả Dục kia, người thật không tệ, trước đây ở bên nhau với cháu, tôi còn nghĩ hai người cháu sẽ kết hôn. Làm sao hai người vẫn thật tốt, nói chia tay thì chia tay rồi?”
Lâm Vi cười một tiếng, ở ngay trước mặt Hoa Châu Du, cũng không dám nói là vì Cố Đinh Cẩn.
Cô ta che giấu nói: “Chỉ là tính cách không hợp.”
“Hai người yêu nhau, có hiểu lầm gì đó, liền nói ra là được, cũng đừng giấu diếm, bởi sự hiểu lầm mà tách ra thì thật là đáng tiếc.” Hoa Châu Du nhìn về phía Cố Đinh Cẩn, “Đúng rồi, bảo bảo, mẹ cùng bà ngoại con giới thiệu một cô gái cho con, con xem chừng nào thì rảnh rỗi, trở về xem mắt?”
Cố Đinh Cẩn hiện tại cũng là người hơn hai mươi tuổi, nên thành gia lập nghiệp rồi.
Cố Đinh Cẩn nhíu mày lại, “Không rảnh. Công ty còn nhiều việc.”
“Vậy thì chờ con bận xong việc lại nói.”
Lâm Vi đứng ở bên cạnh nghe, cảm thấy trong lòng có chút chua xót, bọn họ lại muốn giới thiệu đối tượng kết hôn giúp Cố Đinh Cẩn rồi sao?
Lúc trước khi cô ta tới nhà họ Hoa, Hoa Châu Du rất hy vọng cô ta cùng với Cố Đinh Cẩn ở bên nhau.
Bây giờ, cũng đã muốn giới thiệu đối tượng kết hôn khác cho Cố Đinh Cẩn.
Như thế… Cô ta thì sao?
Suy nghĩ một chút tình hình hôm nay của mình, lúng túng đến mức muốn rời khỏi ngay nơi này, cô ta đột nhiên cảm thấy rất buồn cười.
Cố Đinh Cẩn bồi Dương Dương truyền một bình nước muối sinh lý xong rồi mới rời khỏi.
Cao Thanh Thu bế lại Bóng Đèn Nhỏ, nhìn xem Hoa Châu Du, “Chị đã cho Cố Đinh Cẩn tìm đối tượng kết hôn rồi à? Cô gái nhà nào?”
Cô ta thật tò mò.
Hoa Châu Du cầm dao gọt trái táo, một mặt lãnh đạm bình tĩnh: “Không có a. Chị tùy tiện nói thế thôi.”
Cao Thanh Thu nhìn Hoa Châu Du, “Chị nói đùa à?”
Cô ta nghe không hiểu.
Hoa Châu Du luôn coi Cao Thanh Thu là người một nhà, cũng không giấu diếm: “Lâm Vi thích Cố Đinh Cẩn chứ? Cô ta trước cùng Tả Dục tốt như vậy, Cố Đinh Cẩn mời trở về không lâu, cô ta liền chia tay. Chị sợ cô ta đối với Cố Đinh Cẩn có ý tưởng gì, cho nên muốn dứt khoát cắt đứt đi ý tứ trong đầu cô ta.”
Lúc trước Lâm Vi vẫn là trong sạch không chút nào tạp chất, Hoa Châu Du không có ý kiến gì, cũng hy mong bọn họ có thể ở lại bên nhau.