CHƯƠNG :
Tả Dục nhìn về Cố Đinh Cẩn, cười lên tiếng, “Tỏ ra vẻ này làm gì? Cậu có làm chuyện gì có lỗi ới tớ?”
Mặc dù là bởi Cố Đinh Cẩn anh ta mới chia tay với Lâm Vi, nhưng đó là chuyện của mình với Lâm Vi.
Nếu như hai người bọn họ thích nhau, bất kể ai, cũng không thể ảnh hưởng đến tình cảm của bọn họ?
Nói đến cùng, chẳng qua chỉ là anh ta làm chưa đủ tốt mà thôi.
Anh ta hiện tại thật ra thì rất hối hận ban đầu cùng với Lâm Vi ở bên nhau.
Nếu lúc đó không có ở cùng nhau, cũng sẽ không có nhiều chuyện như vậy.
Càng sẽ không khiến bản thân mình đau đớn khổ sở như vậy .
Nghĩ anh ta đường đường một soái ca đẹp trai nhất toàn vũ trụ, lại bị một người phụ nữ làm cho chật vật đến mức như vậy, cũng thật là buồn cười.
Cố Đinh Cẩn nói: “Tớ hơi xấu hổ.”
“Cậu xấu hổ cái rắm.” Tả Dục không nhịn được liếc anh ta một cái, “Trong mắt cậu, tớ là người không cầm được lên, không bỏ xuống được không?”
Cố Đinh Cẩn nhìn Tả Dục, cười một tiếng, “Cậu luôn luôn rất quả quyết.”
Lúc trước thích Cao Thanh Thu, sau khi biết được thân phận của Cao Thanh Thu, lập tức liền thanh tỉnh rồi.
Bây giờ thích Lâm Vi… Biết cô ta vẫn không quên được Cố Đinh Cẩn, liền lựa chọn chia tay với cô ta.
Cố Đinh Cẩn nói: “Sau này tớ sẽ cách xa cô ta một chút.”
Anh ta chuẩn bị điều Lâm Vi sang bộ phận khác.
Tả Dục sửng sốt một chút, ngăn cản nói: “Đừng, cô ta cứng rắn như cậu, cậu không cần phải để ý đến tôi. Ngược lại tôi thật ra lại hy vọng cậu có thể đối với cô ta tốt một chút. Trước đây, cô ta thì thích cậu, người nào trong bọn chúng ta không biết cô ta gia nhập chiến đội chính là ? Cậu đến bây giờ đối với cô ta cũng không được tốt, cũng không biết cậu phúc khí làm sao tốt như vậy, chẳng lẽ cũng bởigương mặt tuấn tú này ?”
Lâm Vi thích anh ta, Vũ Minh Hân thích anh ta, người nào cũng tử tâm tháp địa thích anh ta.
Những người trong bọn họ này, quả thật là giống như một vai phụ trong thế giới anh ta.
Cố Đinh Cẩn nghe thấy lời của Tả Dục, cảm thấy buồn cười, nếu phúc khí của anh ta nếu quả thật tốt, cũng sẽ không bị Cao Thanh Thu xem thường như vậy.
–
Bóng Đèn Nhỏ nằm ở trên giường, Cao Thanh Thu ngồi ở mép giường trông coi nó, bà Hoa từ bên ngoài đi vào, hỏi: “Dương Dương có đỡ hơn một chút chưa?”
Gần đây cả nhà mỗi ngày đều ghé đến bệnh viện, lúc trở về nhà cũng không nhìn thấy Bóng Đèn Nhỏ chạy đi chạy lại trong nhà, buổi chiều bà Hoa không có đi bệnh viện, lúc bọn họ trở lại cũng muộn, nghĩ đến Bóng Đèn Nhỏ đều lo lắng vô cùng. Trước khi đi ngủ cũng không quên qua bên đó xem nó.
“Mẹ.”
Cao Thanh Thu từ trên giường xuống, mang dép.
bà Hoa xem Bóng Đèn Nhỏ, đang cầm điện thoại của Cao Thanh Thu đang chơi.
“Làm sao bị bệnh còn đang chơi điện thoại?”
“Nhớ ba.” Bóng Đèn Nhỏ nhẹ giọng nói.
Nó đang xem ảnh chụp của Hoa Ngọc Thành trên điện thoại.
bà Hoa đi tới, dỗ dành nói: “Dương Dương ngoan ngoãn, con nhanh lên khỏi bệnh nha.”
Cao Thanh Thu nhìn về bà Hoa, từ trong ánh mắt của bà Hoa, có thể nhìn ra được bà ta rất quan tâm Bóng Đèn Nhỏ.
Cao Thanh Thu nói: “Mẹ, không có chuyện gì, có con đây! Mẹ sớm nghỉ ngơi một chút nha.”
Đã không còn sớm rồi.
Bóng Đèn Nhỏ cứ chờ đợi Hoa Ngọc Thành trở lại, cho nên đến bây giờ cũng không ngủ.
Bình thường lúc này, nó cũng sẽ không ỷ lại Cao Thanh Thu cùng Hoa Ngọc Thành như vậy, cũng căn bản không nhớ nổi Hoa Ngọc Thành là ai, Hoa Ngọc Thành có trở về hay không, nó đều đúng giờ đi ngủ.
Cao Thanh Thu cùng Hoa Ngọc Thành luôn rất bận, sự chú ý đều đặt trên công tác, Bóng Đèn Nhỏ nhiều khi thì theo người trong nhà, là một đứa bé độc lập.
Nhưng lúc bị bệnh, lại chỉ muốn Hoa Ngọc Thành cùng Cao Thanh Thu, Cao Thanh Thu là nửa bước đều cách xa nó được.
Người đã bị bệnh, dù sao phải nhân dịp này làm nũng đúng hay không?
bà Hoa cùng Cao Thanh Thu trông một hồi Bóng Đèn Nhỏ liền đi ra ngoài.