CHƯƠNG :
Nhưng bây giờ…
Quan hệ giữa cô ta với hà họ Tả không tệ, nếu để cho Cố Đinh Cẩn cưới Lâm Vi, sau này không phải là để cho người nói xấu sao?
Dù Cố Đinh Cẩn không thèm để ý, cô ta cũng không muốn mất mặt mũi này.
Cao Thanh Thu nghe Hoa Châu Du nói xong, mới phản ứng lại: Căn bản không có đối tượng kết hôn gì, những lời chị ấy vừa nói đó, là cố ý nói cho Lâm Vi nghe.
Hoa Châu Du nói với Cao Thanh Thu: “Chị biết em cùng Lâm Vi quan hệ tốt, nhưng tính cách của bạn của em chắc trong lòng em cũng nên rõ ràng. Lúc Cố Đinh Cẩn không ở đây, cô ta cùng với Tả Dục ở bên nhau, chị có nói gì không? Hiện tại Cố Đinh Cẩn trở về rồi, cô ta muốn quay lại bên cạnh bảo bảo, có chuyện tốt như vậy không?”
Cao Thanh Thu nắm tay Bóng Đèn Nhỏ, có chút sốt ruột thay Lâm Vi, “Khi em mới quen Lâm Vi, cô ta thì thích Cố Đinh Cẩn.”
“Chị thì không cảm thấy cô ta có thích Cố Đinh Cẩn đến mức nào, nếu thật sự là thích, sẽ cùng với Tả Dục ở bên nhau sao?” Hoa Châu Du nói tiếp: “Chị đối với Cố Đinh Cẩn yêu cầu không cao, chỉ muốn anh ta có thể tìm được một cô gái đơn gian hơn.”
Không cần có quan hệ nhân tế phức tạp như vậy.
–
Cố Đinh Cẩn cùng Lâm Vi cùng đi ra cửa, Lâm Vi lên xe của Cố Đinh Cẩn.
Trước khi Cố Đinh Cẩn khởi động xe, nhìn cô ta một cái, “Cô cùng Tả Dục chia tay là chuyện vào khi nào?”
“Hơn mấy tháng rồi.” Lâm Vi cúi đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, lời nói của Hoa Châu Du, khiến nội tâm cô ta có chút khổ sở.
“Tại sao chia tay?” Thảo nào lần trước anh ta gặp Tả Dục, cảm thấy Tả Dục là lạ.
Lâm Vi nhìn về Cố Đinh Cẩn, không có trả lời vấn đề của anh ta, mà lại một lần nữa hỏi một cái vấn đề, “Mẹ anh vừa nòi muốn giới thiệu đối tượng kết hôn cho anh, anh nghĩ như thế nào?”
“Tôi bận việc.” Cố Đinh Cẩn đối với điều này căn bản không có ý tứ gì.
Hơn nữa, dù Hoa Châu Du thật sự giới thiệu rồi, anh ta cũng sẽ không đi.
Lâm Vi cười nói: “Anh là căn bản không muốn đi thôi?”
Cô ta biết, trong lòng anh ta, có chứa một người, cho tới bây giờ vẫn là Cao Thanh Thu.
Cố Đinh Cẩn chạy xe ra bãi đậu xe, nói với Lâm Vi: “Tả Dục đối với cô tốt như vậy, chớ làm mất anh ta rồi. Hai người yêu nhau không dễ dàng, tôi hy vọng cô có thể quý trọng tình cảm của các người.”
Lâm Vi nghe anh ta nói chuyện, cảm giác hốc mắt của mình hơi ướt dề, “Anh biết lúc trước tại sao tôi với anh ta ở bên nhau không?… Tôi muốn xem, nếu như tôi đi cùng với anh ta, anh sẽ có nỏi máu ghen hay không?”
Bầu không khí trong xe rất trầm mặc, giọng nói của cô ta nghe rất bất đắc dĩ.
Cố Đinh Cẩn nói: “Tôi biết.”
Biết cô ta là giận dỗi mới cùng với Tả Dục ở bên nhau!
Tôi biết…
Mấy chữ này, trong lòng Lâm Vi thấy có chút chua xót mà nở nụ cười, “Anh biết, lại không có để ý chút nào, còn tác thành tôi cùng anh ta, anh có phải cảm thấy, như vậy sẽ không có người đí quấn anh nữa rồi hả? Thì ra tôi ở trong lòng anh, thật sự không có một chút phân lượng đó.”
Cố Đinh Cẩn nói: “Cũng đã lâu rồi, co hãy quên tôi đi. Tả Dục so với tôi còn tốt hơn.”
“Vậy còn anh?” Lâm Vi hỏi: “Cũng đã lâu rồi, anh tại sao còn không quên đi Cao Thanh Thu?”
“…”
Lời nói của Lâm Vi, khiến Cố Đinh Cẩn cảm thấy đây là một vấn đề khó khăn cấp thế giới.
Luôn cảm thấy mình cùng cô ta, đều là người chung một thế giới.
Biết rõ có chút cảm tình là không có khả năng có hồi báo, nhưng vẫn kiên trì, cố gắng.
–
Buổi tối, Cố Đinh Cẩn hẹn Tả Dục cùng đi ra bên ngoài ăn cơm, không có mang theo Lâm Vi.
Vốn là cũng muốn hẹn với Cao Thanh Đức, nhưng Chanh Tử gần đây đang bận về cuộc tranh tài, thì không có gọi anh ta.
Cố Đinh Cẩn nhìn xem Tả Dục, nói: “Cậu cùng Lâm Vi chia tay rồi?”
Trong tay Tả Dục bưng ly rượu, run một cái, nhưng không để ý mà nói: “Làm sao hỏi chuyện này?”
Cố Đinh Cẩn một mặt áy náy, “Gần đây quá bận rộn, không có chú ý những thứ này. Ban đầu điều cô ta làm trợ lý, cũng là nể mặt cậu, cảm thấy công tác của trợ lý, cô ta làm sẽ ung dung một chút hơn.”