CHƯƠNG : CÓ THỂ CHỨ?
Trước kia lúc có anh bên cạnh cứ ghét anh, chê bai anh mãi, sau khi mất anh rồi thì cô mới phát hiện ra có anh là chuyện hạnh phúc đến nhường nào.
Tả Dục cúi đầu xuống, đặt nụ hôn lên trán cô: “Vi Vi”.
“Ừm?”
“Sau này chúng ta sẽ không lìa xa nữa nhé, được không?” Giọng nói của Tả Dục mang vẻ nài nỉ.
Lâm Vi khép mắt lại, cô gật đầu: “Được.”
Bình thường ngủ một mình thì giường lạnh lắm, hôm nay lại ấm áp hơn nhiều.
Anh nắm lấy tay cô, cho đến khi bàn tay cô ấm áp thì mới chịu buông ra.
Chiếc mền ấm lên rồi, Tả Dục mới nói: “Em dậy đi, thay đồ ra rồi ngủ.”
Lâm Vi ngồi dậy theo lời anh, cô kéo áo lông trên người xuống rồi nói: “Em còn chưa tắm.”
“Đừng tắm, trời lạnh lắm.” Tả Dục lo rằng cô sẽ bị cảm: “Mai anh gọi người đến sửa điều hòa rồi tính tiếp.”
Nếu anh đã nói thế thì cô cứ nghe theo lời anh vậy.
Lâm Vi được anh ôm trong lòng, cảm thấy hôm nay chiếc giường ấm áp vô cùng.
Tả Dục nhìn cô rồi cúi đầu xuống, không cầm lòng nổi mà hôn môi cô.
Căn phòng vẫn chưa tắt đèn, anh nhìn cô rồi hỏi với vẻ thấp thỏm: “Được chứ?”
Mặc dù anh đã quay lại, hơn nữa cô cũng kêu anh quay lại rồi, nhưng anh vẫn thấp thỏm bất an, cứ sợ rằng mình sẽ hiểu nhầm, sợ cô không thích mình.
Bên dưới ánh đèn, gương mặt Lâm Vi có vẻ căng thẳng, đương nhiên cô không đáp lại anh.
Tả Dục không quan tâm đến việc cô có đồng ý hay không, chỉ cúi đầu hôn cô, rồi từ môi của cô hôn xuống cổ, trượt dần dần xuống…
Vào buổi sáng sớm, Lâm Vi vẫn còn chưa ngủ dậy, Tả Dục đã tỉnh giấc rồi, sau khi anh thức giấc bèn gọi điện thoại kêu người đến sửa lại điều hòa, đến lúc xong xuôi mới gọi Lâm Vi dậy.
Lâm Vi mặc áo ngủ ngồi ở đầu giường, cô nhìn Tả Dục, anh nói: “Điều hòa đã được sửa rồi, dậy đi!”
Trong nhà rất ấm áp, không còn lạnh lẽo như khi trước nữa.
Lâm Vi hỏi: “Nhanh thế à?”
“Không nhanh.” Tả Dục nhìn thời gian: “Trễ rồi, em đói chưa, muốn ăn gì không? Anh gọi thức ăn ngoài cho em.”
Lâm Vi phì cười: “Thế nào cũng được.”
Có anh ở đây, cô cảm thấy mình không cần phải bận tâm về bất kỳ chuyện gì nữa.
Không giống với mọi khi, mỗi ngày cuối tuần, cô ngủ đến giờ này mới dậy, chuyện gì cũng phải tự tay làm.
Tả Dục cầm điện thoại lên, anh ngồi bên cạnh cô, bắt đầu đặt thức ăn. Anh nói với Lâm Vi: “Gọi toàn những món em thích ăn không đấy, dậy đi!”
“Thế em đi tắm đây.” Lâm Vi ngồi dậy rồi đi xuống giường.
Cô đi vào phòng tắm, chẳng bao lâu sao đã có tiếng nước chảy vang lên.
Tả Dục nhân lúc này dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, dường như đã trở về với ấm áp trước kia.
Lâm Vi tắm rửa xong, cô làm vệ sinh cá nhân trong nhà tắm, thức ăn vẫn còn chưa đến, điện thoại của Tả Dục đã đổ chuông.
Anh bắt máy, là người nhà của anh gọi đến: “Bây giờ con đang ở bên ngoài.”
“Bên ngoài là ở đâu?” mẹ Tả rất nghiêm khắc: “Không phải nói sáng nay chú ba con tới à, sao cả đêm mà con còn chưa về nhà?”
Tả Dục trở về nhà họ Tả lại trở thành đứa con ngoan như trước kia, con trai mình rời khỏi nhà vài năm rồi, mẹ Tả rất quan tâm đến anh.
Giọng nói của Tả Dục mềm mỏng đi: “Bây giờ con sẽ về ngay, được rồi chứ!”
Anh quên mất việc chú ba đến nhà.
“Về mau đi, mọi người đang ăn cơm, lát nữa sẽ nói với con tiếp.”
Lâm Vi vừa bước chân từ nhà tắm ra, Tả Dục đã thay đồ xong, anh nói với cô: “Mẹ anh gọi, anh phải về nhà một lát. Đồ ăn giao đến thì em tự ăn nhé, lát nữa anh sẽ về với em.”