CHƯƠNG : CÔ ẤY THẾ NÀO CŨNG ĐƯỢC
“Được.” Cứ tưởng rằng anh sẽ ăn cơm xong mới đi, không ngờ bây giờ anh lại muốn đi.
Lâm Vi mới nhớ ra, anh đã về nhà.
Tả Dục đi rất vội, rất nhanh đã ra đến cửa, Lâm Vi nhìn bóng lưng của anh, lại ngồi xuống sofa, tiếp tục đợi đồ ăn ngoài.
Không hiểu tại sao lại có chút cảm giác mất mác.
anh vừa đi, trong nhà dường như lại trở nên trống vắng.
Đến tận tối, Tả Dục vẫn chưa quay lại.
Gọi điện thoại cho cô, nói anh không rời đi được, ngày mai mới có thể qua, bảo cô ngủ một mình.
Cao Thanh Thu ngồi trên sofa, ngày mai phải đi làm, vì vậy hôm nay cô muốn đi ngủ sớm.
Hoa Ngọc Thành ngồi trên giường đọc sách, Cao Thanh Thu lên giường, nhận được tin nhắn của Lâm Vi: “Tớ và Tả Dục quay lại với nhau rồi.”
Tin tức này khiến Cao Thanh Thu bật cười: “Thật sao?”
Lâm Vi gật đầu: “Ừ. Trước đây là tớ quá ngốc, bây giờ phát hiện ra, anh ấy đối xử với tớ rất tốt.”
Cô sống hay chết, Cố Đinh Cẩn căn bản không quan tâm, trên thế giới này, người quan tâm cô chỉ có Tả Dục, chỉ có anh mới giống như một người bạn trai đủ tiêu chuẩn, luôn ân cần hỏi han cô.
Cao Thanh Thu nói: “Cậu có thể hiểu ra là tốt rồi.”
Có một khoảng thời gian, Cao Thanh Thu vẫn nghĩ, Lâm Vi có phải sẽ luôn chìm đắm trong hình bóng của Có Đinh Cẩn.
Bây giờ nghe thấy cô đã nghĩ thông, Cao Thanh Thu cũng rất vui.
Tả Dục thật không dễ dàng gì, đối xử với cô tốt nhiều như vậy, nếu như cô không nhớ được sự tốt đẹp của Tả Dục, vậy thì có chút không biết điều.
Hoa Ngọc Thành đang đọc sách, nhìn Cao Thanh Thu không nhịn được mà bật cười, trầm giọng hỏi: “Chuyện gì mà vui vậy?”
Cao Thanh Thu nói: “Lâm Vi và Tả Dục hòa thuận rồi.”
“Bọn họ tốt đẹp, em vui vẻ như vậy làm gì?” Hoa Ngọc Thành cảm thấy thật khó hiểu.
Cô vợ ngốc nghếch này là của nhà ai đây!
Cao Thanh Thu dựa vào người anh, thân mật ôm lấy cánh tay anh: “Bọn họ ở bên nhau nhiều năm như vậy, đương nhiên em hi vọng bọn họ tốt đẹp rồi.”
Kể từ sau khi chia tay Lâm Vi, Tả Dục giống như trở thành con người khác, không hề vui vẻ, bây giờ đã quay lại với Lâm Vi, có lẽ anh sẽ tốt thôi!
Người ở bên cạnh cô cũng chỉ có mấy người, Cao Thanh Thu đương nhiên hi vọng tình nhân trong thiên hạ đều có thể thành người nhà của nhau.
Hoa Ngọc Thành cười, nhìn cô bé đáng yêu nhà mình: “Người khác chia tay, em còn buồn hơn người ta, bây giờ người ta ở bên nhau, em lại còn vui hơn bọn họ.”
“Thế nào? Không thể sao?” Cao Thanh Thu liếc nhìn anh.
Hoa Ngọc Thành cưng chiều nắm lấy tay cô: “Có thể.”
Vợ của anh muốn làm cái gì, đương nhiên đều có thể.
Anh liếc nhìn Cao Thanh Thu nói: “Nhưng, em cũng đừng vui mừng quá sớm. Nhà họ Tả là một gia đình có điều kiện, Lâm Vi muốn gả vào đó, vẫn còn quá sớm!”
Trước đây thì thôi đi, lúc đó Lâm Vi cũng không làm chuyện gì có lỗi với Tả Dục.
Nhưng lần này hai người chia tay, mẹ Tả cũng biết.
Với tính của bà ấy, sẽ không bao giờ đồng ý cho Lâm Vi và Tả Dục ở bên nhau.
Lời nói của Hoa Ngọc Thành kiến Cao Thanh Thu cau mày, lúc trước cô đã từng gặp mẹ của Tả Dục, biết mẹ tả là một người phụ nữ rất mạnh mẽ.
Bây giờ Tả Dục đã trở về nhà, muốn ở bên Lâm Vi quả thật có chút khó.
Bởi vì lo lắng, Cao Thanh Thu cũng không cười nữa, Hoa Ngọc Thành luôn rất tỉnh táo, một câu nói bình thường, đã kéo cô về hiện thực, rất đáng ghét!
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu rõ ràng cảm xúc đã rơi xuống đáy, nói: “Sao vậy?”
“Lo lắng.” Cao Thanh Thu nói: “Anh nói xem, ngộ nhỡ mẹ của Tả Dục không đồng ý, Lâm Vi phải làm sao?”
Gia đình cô không quyền không thế, sức khỏe của mẹ lại không tốt.