CHƯƠNG : CHỒNG CÔ ĐẸP TRAI NHẤT
“Đi tham gia một hoạt động.” Cao Thanh Thu đi đến, ngồi xuống bên cạnh anh, dựa vào vai anh: “Anh đang xem cái gì vậy?”
“Có chút việc vẫn chưa xử lý xong.” Trong mắt người khác, Hoa Ngọc Thành không cần phải làm gì cả, cái gì cũng có, nhưng thực ra bình thường anh cũng rất vất vả. Mắt anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Cao Thanh Thu: “Nhìn xem em mặc thành cái gì rồi? Mất mặt chết đi được! Mau đi thay đồ đi.”
Vừa nghĩ đến cô khoe vai vào mùa đông và bị người khác nhìn thấy, Hoa Ngọc Thành vô cùng khó chịu.
Cao Thanh Thu: “….”
Cô….cô mặc lễ phục, sao phải xấu hổ?
Anh cũng quá phong kiến rồi đó?
Nhưng Hoa Ngọc Thành đột nhiên trở nên cứng ngắc, bộ dạng không hiểu lý lẽ.
Cao Thanh Thu thấy anh đang làm việc, cũng không tranh luận nữa, lặng lẽ đi vào trong phòng thay đồ, thay bộ lễ phục trên người ra.
Không có cách nào, chồng của mình, khóc cũng phải nhẫn nhịn.
Hoa Ngọc Thành làm việc một lúc, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cao Thanh Thu đã tắm rửa xong, đang nằm trên giường đắp mặt nạ, cầm điện thoại để tán ngẫu.
Cô nhìn điện thoại một cách rất nghiêm túc, Hoa Ngọc Thành không thích cô nằm trên giường nghịch điện thoại, luôn cảm thấy sẽ hại mắt.
Nói chuyện với cô: “Hôm nay làm những gì?”
Tối về nhà muộn như vậy, anh còn đợi cô cả nửa ngày.
“Đi làm, buổi tối tham gia một hoạt động của ngành công nghiệp điện tử, gặp sư phụ, đúng rồi, còn gặp cả Vũ Minh Hân.” Cao Thanh Thu nằm trên giường: “Chú à, anh nói xem, công ty của chúng ta có thể vượt qua Hoa Ngữ Quốc Tế không?”
Cao Thanh Thu vẫn xem Cố Sâm là thần tượng, biết Cố Sâm rất lợi hại, cũng biết anh có thể đi đến ngày hôm nay, bản thân là một người có thực lực. Bây giờ trước mặt anh, Cố Đinh Cẩn và Cao Thanh Thu quả thật giống như hai cục đồng đen gặp phải vinh hiển vương giả.
Hoa Ngọc Thành không rời mắt khỏi máy tính, chỉ bình tĩnh nói: “Thay vì suy nghĩ nhiều như vậy, thì cố gắng mà làm. Dù sao chỉ suy nghĩ thì cũng sẽ không có được câu trả lời.”
Mỗi lần anh muốn làm một chuyện gì đó, sẽ không suy nghĩ có được hay không, có thể hay không.
Sau khi anh giải ngũ, vẫn luôn giúp gia đình quản lý công ty, tập toàn Hoa thị bây giờ lợi hại hơn trước rất nhiều, danh tiếng của anh, thậm chí còn vượt qua cả Cố Trường Bình.
Tính cách của anh là vậy, bất luận làm cái gì đều sẽ như vậy, cho dù người khác đánh giá như thế nào, nghĩ như thế nào, dù sao anh chỉ cố gắng hết sức làm những việc mà mình muốn làm.
Cao Thanh Thu nằm trên giường, nhìn Hoa Ngọc Thành, nhìn từ góc độ này, chú của cô vô cùng đẹp trai.
Nghe những lời nói của anh, cô không nhịn được mà bật cười, anh nói như vậy khiến cô cảm thấy sự lo lắng của mình thật là thừa thãi.
Dù sao, chỉ cần làm thật tốt là được, nghĩ những chuyện kia, có tác dụng gì chứ?
Hoa Ngọc Thành nói xong, nhìn Cao Thanh Thu, phát hiện cô đã xuống giường.
Cô đi vào nhà tắm để rửa mặt nạ, trực tiếp ngồi xuống trước máy tình, bắt đầu viết cái gì đó.
“….” Mặc dù Hoa Ngọc Thành là một người tham công tiếc việc, nhưng vẫn không hiểu được Cao Thanh Thu.
Rõ ràng là một người phụ nữ, bình thường thì lười biếng, làm nũng, nhưng, lúc làm việc, dường như cô mãi mãi không biết mệt.
Trở về sau một ngày bận rộn, cô vẫn chưa muốn đi ngủ, vẫn muốn mở máy tính.
Biết cô như vậy, anh cũng không làm phiền cô, hai vợ chồng làm công việc riêng của mình.
….
Cuối năm, công ty rất bận, mọi người đều bận tổng kết cuối năm và tất niên.
Cao Thanh Thu ngồi trong phòng làm việc, gửi mail cho Cố Đinh Cẩn những kiến thức tâm đắc sau khi tham gia hoạt động.
Không lâu sau, trợ lý Phạm đến: “Cô Cao.”