CHƯƠNG : CỐ ĐINH CẨN TỨC GIẬN
Cao Thanh Thu liếc nhìn anh: “Sao vậy trợ lý Phạm?”
“Cố Tổng đang rất tức giận, cô đi xem anh ấy đi?”
“Tôi?” Cao Thanh Thu cau mày, không trả lời, trợ lý Phạm vô cùng lo lắng, trực tiếp kéo cô đến phòng làm việc của Cố Đinh Cẩn.
Đi lên trên tầng, Cao Thanh Thu vẫn chưa đi vào, đã nghe thấy giọng nói đầy sự tức giân của Cố Đinh Cẩn ở bên trong, mấy vị giám đốc bị anh nói đến mức run lẩy bẩy, còn không dám thở mạnh.
Mặc dù năng lực của Cố Đinh Cẩn không tồi, nhưng có những lúc tính khí của anh quá lớn!
Trợ lý Phạm gõ cửa, Cố Đinh Cẩn nói: “Vào đi.”
Cao Thanh Thu đi theo sau trợ lý Phạm, đi vào phòng làm việc.
Cố Đinh Cẩn lúc nãy còn vênh váo, hung hăng, ánh mắt rơi trên người Cao Thanh Thu, không khỏi dừng lại một chút, sao cô lại đến đây?
Từ trước đến giờ anh luôn là một người rất sĩ diện, nhìn thấy Cao Thanh Thu, đột nhiên giảm bớt tức giận, nói với mấy vị giám đốc khác trong văn phòng: “Nhiều nhất là ngày mai, tôi muốn nhìn thấy thành quả của các anh.”
“Vâng.” Mấy người kia thấy thái độ của Cố Đinh Cẩn ôn hòa hơn một chút, tự thu dọn đồ đạc, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Cố Đinh Cẩn ngồi xuống ghế, hỏi Cao Thanh Thu: “Em đến làm gì?”
Thái độ của anh rất lạnh lùng.
Cao Thanh Thu ho một tiếng: “Lúc trước anh bắt tôi viết những kiến thức tâm đắc gửi gmail cho anh, qua nói với anh một câu, anh có thể xem một chút.”
“Không cần xem, em nói luôn đi!” Cố Đinh Cẩn nói: “Tôi không có hứng thú xem mấy cái văn bản khô khan của em, muốn nghe em nói.”
Anh muốn nghe quan điểm của Cao Thanh Thu với công ty.
Cao Thanh Thu nhìn Cố Đinh cẩn, thoáng có chút do dự, sau đó vẫn miêu tả một cách sinh động những gì mà cô viết trong máy tính.
Lúc cô nói chuyện, trợ lý Phạm cũng ở bên cạnh, nhìn thấy khuôn mặt Cố Đinh Cẩn lúc nãy còn vô cùng lạnh lùng, dần dần trở nên dịu dàng.
Trợ lý Phạm đã làm trong ngành này nhiều năm, nghe thấy những gì Cao Thanh Thu nói, đột nhiên cũng có một loại cảm giác sáng tỏ thông suốt.
Quả nhiên là hậu sinh khả úy, người trẻ bây giờ, hiểu biết và tư duy là thứ mà anh có thể hiểu được.
Cố Đinh Cẩn nhìn Cao Thanh Thu, lúc cô nói chuyện giọng nói rất dễ nghe nhưng cũng rất bĩnh tĩnh.
anh vẫn luôn thích cô, cũng biết cô rất giỏi, nhưng lúc nghe thấy cô nói những lời kia, anh vẫn có chút kinh ngạc.
Anh luôn tỏ ra thờ ơ và khắc nghiệt với Cao Thanh Thu, nhưng lúc này, anh không tìm ra được chỗ để bắt bẻ.
Nhìn thấy sắc mặt của Cố Đinh Cẩn dần tốt lên, trong lòng trợ lý Phạm không khỏi có chút ngưỡng mộ Cao Thanh Thu, đây là cô gái bảo bối gì vậy?
Khả năng làm việc xuất sắc, hiểu biết độc đáo, rõ ràng mới ra trường không lâu, nhưng nghe có vẻ giống như đã có kinh nghiệm rất nhiều năm.
Sau khi nói xong ý kiến của mình, ánh mắt của Cao Thanh Thu rơi trên người Cố Đinh Cẩn, rất sợ anh sẽ bắt bẻ cô, cô bổ sung thêm một câu: “Tôi nói xong rồi.”
Ánh mắt của Cố Đinh Cẩn vẫn nhìn chằm chằm vào cô, Cao Thanh Thu bị anh nhìn chằm chằm cảm thấy rất khó chịu: “Cố Tổng.”
Cố Đinh Cẩn thu hồi ánh mắt, cúi đầu, mở mail ra, nhìn thấy mail mà Cao Thanh Thu gửi cho anh.
Cao Thanh Thu đứng nguyên tại chỗ, cũng không biết anh như thế này là phản ứng gì, hài lòng hay không hài lòng, ít nhất cũng phải nói gì đó chứ!
Như thế này khiến cô rất bất an.
Lẽ nào lúc nãy cô nói có chút quá đáng sao?
Cao Thanh Thu hỏi: “Tôi nói sai sao?”
Cố Đinh Cẩn ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng lên tiếng: “Không, em nói rất tốt.”
Cao Thanh Thu nhìn dáng vẻ thờ ơ của anh, đây là khen cô sao?
Cô vẫn luôn nghĩ rằng, cả đời này Cô Đinh Cẩn sẽ không khen cô.