CHƯƠNG : ẢNH CƯỚI CỦA HỌ
Thứ là ngày nghỉ, Cao Thanh Thu cả tuần bận rộn, chỉ muốn ngủ nướng một giấc thật ngon.
Tuy nhiên mới sáng sớm, Cao Thanh Thu còn đang trong giấc mộng đẹp thì bị Hoa Ngọc Thành từ trong mơ hôn đến tỉnh lại.
Hoa Ngọc Thành nhìn cô vợ nhỏ của mình vừa tỉnh giấc, còn đang mơ mơ màng màng: “Dậy thôi.”
“Thật buồn ngủ, mấy giờ rồi?”
Thế nào cuối tuần vẫn không tha cho cô!
Trước đây còn tốt, sau khi công việc của công ty nhiều lên, bây giờ Cao Thanh Thu cuối tuần ngay cả hoạt động, tâm tư đi tập thể dục cũng không có, chỉ muốn ở nhà ngủ nướng.
“ giờ.” Hoa Ngọc Thành nhìn cô: “Ngoan, mau dậy.”
Anh cũng không muốn làm ồn cô!
Nhưng, anh thật sự đợi không được nữa rồi.
“Không phải còn sớm hay sao?” Cao Thanh Thu nhắm nghiền mắt, lại ngã ra giường: “Đừng ồn, để em ngủ thêm một lát nữa!”
“Dương Dương đã dậy rồi, còn không dậy, hay lắm sao?” Hoa Ngọc Thành từ đằng sau ôm eo cô, hôn lên vành tai của cô, đôi môi dịu dàng, hôn lên vành tai và má của cô đều nóng lên.
“Em thật sự rất buồn ngủ, cũng không biết công ty chúng em gần đây công việc có bao nhiêu.” Công việc của Cao Thanh Thu cực kỳ nhiều, cô không có thời gian rảnh nữa.
Hoa Ngọc Thành mỉm cười, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô: “Không phải đã nói rồi sao? Nhiếp ảnh gia hôm nay sẽ đến.”
Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành chọn chụp ảnh cưới, ảnh cưới của bọn họ có mấy chủ đề, hai người lại rất bận, phải chia mấy lần mới có thể chụp xong.
Dù sao trong nhà có bối cảnh và lễ phục, Hoa Ngọc Thành trực tiếp hẹn nhiếp ảnh gia đến nhà chụp, như thế Bóng Đèn Nhỏ cũng có mặt, một nhà ba người có thể cùng chụp.
Chuyện này anh đã lên kế hoạch rồi, trước đây là do Bóng Đèn Nhỏ quá nhỏ, sau này Cao Thanh Thu lại bận, nhưng, có bận hơn nữa, chuyện kết hôn, tóm lại không thể không đặt trong lòng được chứ?
Nhắc đến chuyện này, Cao Thanh Thu đột nhiên mở mắt ra: “Nhiếp ảnh gia?”
“Chụp ảnh cưới, anh trước đây đã nói rồi, quên rồi sao?” Lời của Hoa Ngọc Thành, khiến Cao Thanh Thu nhớ lại anh trước đó đã nói với cô chuyện muốn chụp ảnh cưới, cảm thấy bản thân bỗng nhiên tỉnh táo lại.
Ảnh cưới mà cô mơ ước, kiểu nằm mơ cũng muốn.
“Em không quên.” Cao Thanh Thu dụi dụi mắt, nhìn Hoa Ngọc Thành: “Bọn họ khi nào đến?”
“Giờ hẹn là hơn giờ.” Hoa Ngọc Thành nói: “Có thể dậy rồi.”
Biết cô ham ngủ, anh đã gọi cô tương đối muộn rồi.
Cao Thanh Thu ngồi dậy, nghĩ đến chụp ảnh cưới, tâm trạng bỗng chốc kích động không thôi.
Ở bên Hoa Ngọc Thành đã được mấy năm rồi?
Dương Dương cũng biết đi rồi.
Bọn họ lại chưa từng chụp ảnh cưới.
Nghĩ đến điều này, Cao Thanh Thu rất kích động, lập tức từ trên giường bò dậy: “Em đi rửa mặt.”
Một màn này chọc cười Hoa Ngọc Thành, rất khó tưởng tượng đây vẫn là người vừa rồi còn hờn dỗi không muốn dậy.
Hoa Ngọc Thành trực tiếp đưa tay ôm lấy cô; “Anh mang đi.”
Anh bế Cao Thanh Thu vào nhà vệ sinh, chân của Cao Thanh Thu quấn lấy eo anh, nhìn người đàn ông đối với mình vô cùng nhẫn nại, mắt liền xuất hiện những vì sao lấp lánh: “Ông xã, em yêu.”
Hoa Ngọc Thành bật cười: “Không phải chỉ là chụp ảnh cưới thôi sao, kích động như vậy?”
Ngay cả lời nói không biết xấu hổ như yêu anh, cô cũng nói ra được rồi.
Cao Thanh Thu gục trên vai anh, giọng nói dịu dàng: “Nói thử xem?”
Ở bên anh, thứ quan trọng như vậy, cô không muốn bỏ lỡ.
Cao Thanh Thu vào nhà vệ sinh, cầm bàn chải đánh răng, Hoa Ngọc Thành cầm dép lê cho cô mang, đứng bên cạnh nhìn cô.
Cao Thanh Thu bị anh nhìn, cảm thấy tay cũng có chút không nghe lời: “Ra bên ngoài đợi em, em lập tức xong ngay.”