CHƯƠNG : VẪN ĐANG NHỚ THU THU?
Hoa Ngọc Thành đi ra ngoài: “Vậy thì nhanh một chút.”
“Ừm.”
Cao Thanh Thu rất nhanh đã vệ sinh cá nhân xong, thay bộ quần áo ở nhà đi ra, Lý Sơn đã dẫn thợ trang điểm đến rồi.
Nghĩ đến Hoa Ngọc Thành và Cao Thanh Thu muốn chụp ảnh cưới, Lý Sơn rất ngưỡng mộ.
Anh ta đi theo Hoa Ngọc Thành lâu như vậy, đi theo mãi đến một nhà anh viên mãn, thật sự không dễ dàng, bây giờ nhìn thấy Hoa Ngọc Thành và Cao Thanh Thu hạnh phúc như vậy, trong lòng anh ta cũng rất vui mừng.
Hoa Ngọc Thành nói: “Trước tiên dẫn bọn họ đi nghỉ ngơi một lát, tôi dẫn Thu Thu đi ăn sáng.”
Chụp ảnh cưới trong nhà mình, sẽ tương đối thoải mái, thời gian cũng rất tự do.
Cao Thanh Thu xoa xoa bụng, đi theo Hoa Ngọc Thành xuống lầu.
Hôm nay Hoa Châu Du cũng có mặt, đang bế Bóng Đèn Nhỏ, đang đút cậu bé ăn.
“Chị.” Cao Thanh Thu chào hỏi với Hoa Châu Du.
Hoa Châu Du nói: “Vốn dĩ tưởng hai đưa cuối tuần sẽ dẫn Bóng Đèn Nhỏ về, kết quả Ngọc Thành nói hai đứa muốn chụp ảnh cưới, cho nên chị tự mình đến.”
Cao Thanh Thu mỉm cười: “Vất vả cho chị rồi.”
Hoa Châu Du bế Bóng Đèn Nhỏ, nhiệt tình nói: “Vì Dương Dương của nhà chúng ta, kêu chị một ngày chạy đến ba lần cũng được, ai không biết thằng bé là đại bảo bối của nhà chúng ta chứ.”
Bây giờ Bóng Đèn Nhỏ đã hoàn toàn lấy đi vị trí của Cố Đinh Cẩn ở nhà họ Hoa rồi.
Người trong nhà chỉ cần có thời gian đều tranh trông cậu bé.
Trước đây Bóng Đèn Nhỏ ở chỗ của ba mẹ Hoa Ngọc Thành, bọn họ cứ trông nom mãi, bây giờ cậu bé về rồi, Hoa Châu Du vẫn không quen, thường xuyên chạy đến nhà của Cao Thanh Thu bọn họ.
“Mẹ.” Bóng Đèn Nhỏ nhìn thấy Cao Thanh Thu, ngoan ngoan chào hỏi.
Sau khi Bóng Đèn Nhỏ dậy, vốn dĩ muốn đến chỗ Cao Thanh Thu, kết quả Hoa Ngọc Thành sợ cậu bé làm phiền Cao Thanh Thu đang ngủ, cho nên bế cậu bé xuống dưới.
Bây giờ nhìn thấy Cao Thanh Thu, Bóng Đèn Nhỏ cười giống như tên ngốc.
Cao Thanh Thu nghe thấy cậu bé nói như vậy, trong lòng thấy ấm áp từng cơn, đi đến bên bàn ăn ngồi xuống, đưa nước cho cậu bé: “Uống ít nước.”
“Bế bế.” Cậu bé bình thường rất thích Hoa Châu Du, có điều, chỉ cần nhìn thấy Cao Thanh Thu thì cái gì cũng quên.
Hoa Châu Du hờn dỗi nói: “Vừa nhìn thấy mẹ thì quên mất cô rồi phải không?”
Bóng Đèn Nhỏ cười, cũng không để ý người khác nói cậu bé tốt hay xấu, ngược lại cười giống như tên ngốc.
Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành ở trong nhà ăn bữa sáng, nhiếp ảnh gia đến rồi.
Cao Thanh Thu trang điểm sẽ tương đối rắc rối, cho nên đi trang điểm trước.
Hoa Ngọc Thành ở dưới lầu cùng nhiếp ảnh gia nói ý tưởng của mình.
Bọn họ tổng cộng chụp hai bộ quần áo riêng cho một nhà ba người, cùng với đồ cưới của Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành, khi chụp xong thì cũng là buổi chiều rồi.
Tối, Cố Đinh Cẩn một mình ở nhà, nhìn thấy Hoa Châu Du từ bên ngoài trở về, hỏi: “Mẹ đi đâu vậy, thế nào bây giờ mới về?”
“Cậu và mợ con chụp ảnh cưới, mẹ ở chỗ bọn họ giúp một chút.” Chị ta ăn cơm tối xong mới về, cho nên giờ này mới về đến nhà.
“Ảnh cưới?” Cố Đinh Cẩn nhíu mày, ảnh cưới của Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành?
Anh ta nhớ Cao Thanh Thu ban đầu gả cho Hoa Ngọc Thành thì không có chụp ảnh cưới, Hoa Ngọc Thành khi đó ngồi trên xe lăn, sao có thể chấp nhận người khác nhớ cảnh anh khuyết tật như vậy được chứ?
Nhiều năm trôi qua như vậy rồi, bởi vì bình thường bận rộn, ảnh cưới bàn mãi, đến bây giờ mới chụp được.
Nghĩ đến một nhà ba người bọn họ, lại nghĩ đến bản thân mình, Cố Đinh Cẩn không khỏi cảm thấy hơi chua xót.
Hoa Châu Du ngồi ở bên cạnh anh ta, nhìn anh ta, dịu dàng hỏi: “Sao hả, bảo bảo nhà mẹ vẫn đang nhớ Thu Thu?”