CHƯƠNG : CHÚ GIÀ BỊ CON TRAI BẮT NẠT
Lúc họ nói chuyện, Bóng Đèn Nhỏ ngồi trên ghế ăn của bé ăn cơm, ăn rất nghiêm túc, cũng không biết Hoa Ngọc Thành đang tính toán vứt bé vào nhà trẻ.
Cao Thanh Thu nhìn thằng bé, thật lo lắng: “Nó quá nhỏ.”
“Sang năm thì không nhỏ nữa.” Hoa Ngọc Thành nói: “Nháy mắt rồi sẽ lớn, bạn nhỏ bây giờ đều là tuổi nó là đi nhà trẻ.”
Làm ba, tình yêu anh dành cho con trai, là thay thằng bé suy nghĩ cho tương lai nó.
Cao Thanh Thu nhìn Bóng Đèn Nhỏ, Hoa Ngọc Thành cũng nói đến mức này rồi, cô cũng không tiện đấu tranh nữa: “Vậy thì để bé thử xem đi!”
Nói đến đây, Cao Thanh Thu không nhịn được cảm thán: Thời gian trôi qua thật nhanh! Chớp mắt một cái, Dương Dương cũng hơn hai tuổi, nên đi nhà trẻ rồi.
Cao Thanh Thu nhìn Bóng Đèn Nhỏ, thằng bé ăn rất nghiêm túc, miệng chu chu, Cao Thanh Thu gần đây đang dạy bé cầm đũa, bé lại học rất ra dáng.
“Mẹ.” Một lúc sau, Bóng Đèn Nhỏ thấy Hoa Ngọc Thành và Cao Thanh Thu nói chuyện không để ý mình, lại bắt đầu nhõng nhẽo.
Cao Thanh Thu nói: “Mẹ ở đây, sao vậy?”
“A.” Bé cầm đũa, gắp thức ăn, muốn đút cho Cao Thanh Thu.
Cao Thanh Thu mở miệng đón.
Hoa Ngọc Thành ở cạnh ghét bỏ nhíu mày: “Nó đút em, em cũng có thể ăn được, không sợ dơ sao?”
“…” Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành: “Bé là con trai anh, anh còn ghét bỏ nó?”
Anh bình thường rõ ràng ngay cả cô cũng không ghét bỏ.
Có lúc thứ Cao Thanh Thu ăn rồi, anh cũng sẽ cầm đi ăn, mà anh lại cứ ghét bỏ Bóng Đèn Nhỏ như vậy.
Hoa Ngọc Thành nói: “Dơ.”
“…” Cao Thanh Thu vươn tay nhéo tay anh, bất công nói: “Không cho nói con trai chúng ta, nó rất ngoan.”
Cao Thanh Thu phát hiện, chú già chỗ nào cũng tốt, chỉ là không tốt với con trai.
Bây giờ con trai còn nhỏ, anh đã ghét này ghét kia, nếu sau này bé lớn rồi, Dương Dương biết được, trong lòng không phải sẽ nghĩ nhiều sao?
Lỡ nghĩ không thông như Hoắc Chấn Đông thì làm sao?
Cho nên bây giờ, chỉ cần thấy Hoa Ngọc Thành ghét bỏ Bóng Đèn Nhỏ, Cao Thanh Thu sẽ nói anh.
Hoa Ngọc Thành nhìn dáng vẻ nghiêm túc bảo vệ con trai của cô, nói: “Sao em không đứng về phía anh như vậy? Em xem con trai em ngày nào cũng bắt nạt anh.”
“Nó bắt nạt anh chỗ nào?” Anh nói ra lời này không thấy xấu hổ sao?
Bóng Đèn Nhỏ nào có dáng vẻ sẽ bắt nạt người khác.
“Lần nào anh nói chuyện với em, nó không ra làm phiền?” Hoa Ngọc Thành phát hiện dục vọng chiếm hữu của thằng nhóc này rất mạnh, thường xuyên khiêu chiến giới hạn cuối cùng của anh.
Cao Thanh Thu cười nói với Hoa Ngọc Thành: “Mới không có đâu, nó bây giờ chỉ là còn nhỏ, rất cần quan tâm, cho nên mới thích được chú ý.”
Dù sao ở trong lòng Cao Thanh Thu, con trai làm gì cũng đúng.
Cao Thanh Thu thực ra không lớn, nhưng sau khi cô làm mẹ, lại rất hiền dịu, cũng rất bao dung Bóng Đèn Nhỏ.
Trước kia chưa sinh con, thực ra cô không có bao nhiêu tự tin đối với bản thân, cũng không cảm thấy mình có thể trở thành người mẹ tốt.
Nhưng, sau khi sinh con, cô lại rất cố gắng.
Hoa Ngọc Thành nhìn cô nhóc này, bản thân cô cũng còn ở tuổi cần được chiều chuộng, lại đã có dáng vẻ làm mẹ rồi.
Anh cũng không khen cô, có chút lời muốn nói, đều để trong lòng.
Lúc hai người nói chuyện, điện thoại vang lên, Cao Thanh Thu nhận điện thoại, phát hiện là mẹ của Tả Dục gọi tới: “Thu Thu à.”
Mẹ Tả rất lãnh đạm với Lâm Vi, nhưng đối với Cao Thanh Thu vẫn rất nhiệt tình, bà thường tới lui nhà họ Hoa, Cao Thanh Thu lại thường ra ngoài với mẹ Hoa, cho nên cũng rất quen với các dì thân thiết với nhà họ Hoa.