CHƯƠNG : CHO BÓNG ĐÈN NHỎ ĐẾN TRƯỜNG
Cao Thanh Thu hỏi: “Hôm nay chụp xong, lần sau lúc nào chụp?”
Cũng không ai chụp hình cưới chụp mấy lần như họ.
Hoa Ngọc Thành rất kiên nhẫn: “Cuối tuần sau xem thử có rảnh không, đến lúc đó hẹn tiếp.”
Đối với anh mà nói, những thứ anh thiếu Cao Thanh Thu, anh đều muốn lấy thứ tốt nhất để trả cho cô.
Cao Thanh Thu nghe lời của anh, nằm lên gối: “Chụp hình thật mệt!”
“Mệt sao?” Hoa Ngọc Thành nắm tay cô, ấm áp nhìn cô “Nếu mệt, thì lần sau chụp ít một chút.”
Dù sao họ cũng không gấp, có thể chụp nhiều hơn vài lần.
Cao Thanh Thu gật đầu: “Ừa.”
Bóng Đèn Nhỏ ngồi bên cạnh, để chân trần, mắt chớp chớp, nhìn hai người chăm chú nói chuyện, hoàn toàn quên mất cậu, bò lại, ôm tay Cao Thanh Thu.
Bóng Đèn Nhỏ cứ cảm thấy mình như nhặt được, mỗi lần Hoa Ngọc Thành và Cao Thanh Thu nói chuyện liền quên mất cậu.
Hoa Ngọc Thành nhìn con trai giành cảm giác tồn tại với mình, thằng nhóc này, muốn làm gì? Muốn ăn đòn đi?
Mỗi lần mình nói chưa được vài câu với Cao Thanh Thu, nó liền muốn nhào lên, phiền muốn chết.
Bóng Đèn Nhỏ mới không thèm quan tâm Hoa Ngọc Thành, hống hách ôm Cao Thanh Thu: “Hôn hôn.”
Cao Thanh Thu luôn có cầu tất ứng với yêu cầu của con trai, trước mặt Hoa Ngọc Thành, hôn lên khuôn mặt trái xoan của con trai.
Hoa Ngọc Thành: “…”
Theo Hoa Ngọc Thành thấy, một màn này thật sự rất quá đáng.
Lý Sơn sáng sớm đã tới: “Chào anh Hoa.”
Hoa Ngọc Thành biểu cảm rất nghiêm túc, nhìn như có chút không vui lắm.
Lý Sơn nhìn anh: “Anh làm sao vậy?”
“Cậu biết có cách gì có thể đưa con trai mình cho người khác không?” Mặc dù Bóng Đèn Nhỏ rất đáng yêu, nhưng Hoa Ngọc Thành thực sự không chịu nổi nó mỗi ngày đều giành Cao Thanh Thu với mình.
Lý Sơn: “…”
Anh ta nhìn Hoa Ngọc Thành như nhìn thấy ma quỷ: “E là không có.”
Đây là con tự anh sinh, dù không hài lòng thế nào, cũng không thể đưa cho người khác chứ!
Hơn nữa, Bóng Đèn Nhỏ rất đáng yêu mà!
Lý Sơn hỏi: “Là Dương Dương chọc anh không vui sao? Bé lại nghịch ngợm không nghe lời à? Hay là lại tè dầm lên người anh?”
Không đến mức đó đi!
Theo Lý Sơn thấy, người không nghe lời hẳn là Hoa Ngọc Thành mới đúng.
Anh ta căn bản không tin Bóng Đèn Nhỏ sẽ làm chuyện như vậy.
Nói đến chuyện Bóng Đèn Nhỏ tè dầm lên người Hoa Ngọc Thành, sắc mặt Hoa Ngọc Thành càng thêm khó coi, cứ cảm thấy Lý Sơn như đang đổ thêm dầu vào lửa.
Lý Sơn cũng rất thức thời, vội vàng ngậm miệng.
Hoa Ngọc Thành nói: “Kêu cậu đi hỏi chuyện cho nó đi học, cậu hỏi rồi chứ?”
Lý Sơn nhún vai: “Anh thật sự nhẫn tâm đưa bé đến trường sao? Tôi cảm thấy bé ở chỗ ba mẹ anh rất tốt.”
“… Cậu đang nghi ngờ lời nói của tôi?” Hoa Ngọc Thành nhướn mày, vô cùng khí thế.
Khí thế của Lý Sơn lập tức xìu xuống, chỉ có thể thành thực trả lời: “Dạ, đã hỏi thăm rồi. Đợi sang năm là có thể đưa bé đi.”
“Cậu xem chuẩn bị một chút.”
Bóng Đèn Nhỏ đi nhà trẻ, thì có thể ở Giang Phủ, anh mỗi ngày đưa sớm đón muộn không ảnh hưởng gì, cũng không đến mức như trước đây, ngày nào cũng ở nhà họ Hoa, một tuần mới có thể gặp mặt một lần.
Nói là ghét con trai, nhưng Hoa Ngọc Thành thực ra cũng đang suy nghĩ cho Cao Thanh Thu và thằng bé.
Dù sao thì Bóng Đèn Nhỏ cũng là món quà quý giá nhất Cao Thanh Thu tặng cho anh.
Cao Thanh Thu đang ăn cơm cùng Hoa Ngọc Thành, có chút không dám tin nhìn anh: “Anh thật sự muốn đưa Bóng Đèn Nhỏ đi nhà trẻ?”
“Nhà trẻ trong tiểu khu có rất nhiều bạn nhỏ, nó có thể cùng mọi người chơi đùa, chỗ này cũng gần nhà, dì bình thường cũng có thể chăm sóc.”