Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trời lạnh, khoảng thời gian sáng sớm này rất khó gọi xe, Tạ Diễn đỡ Cù Tranh Viễn đến phòng an bảo ngồi, mình thì canh giữ ở cửa tiểu khu đón xe.
Có một cô gái mang túi xách trông có vẻ chuẩn bị đi làm, cậu da mặt dày chạy đến chọc chọc cánh tay cô, năn nỉ: "Chị ơi, anh trai của em bị bệnh, tụi em phải mau mau đến bệnh viện, có thể......"
Cô gái lập tức hiểu ý: "À, không thành vấn đề, hai người trước hai người trước."
Tạ Diễn cảm tạ trăm ngàn lần, còn cúi mình tạm biệt cô.
Trong xe taxi không bật điều hòa, Cù Tranh Viễn quấn chặt áo lông vũ trên người nhưng vẫn lạnh đến run rẩy, ngả người sang Tạ Diễn đang ngồi bên cạnh để sưởi ấm.
Kính chiếu hậu phản chiếu một khuôn mặt tái nhợt suy yếu, Tạ Diễn quay đầu qua hỏi: "Còn lạnh không?"
Cù Tranh Viễn gật gật đầu, tay phải đút trong túi ôm bụng: "Không thoải mái, có hơi buồn nôn."
Tạ Diễn cởi áo khoác của mình khoác lên vai hắn: "Kiên trì một chút, gần đến rồi, chú ơi, có thể chạy nhanh lên chút được không ạ?"
"Tôi cũng muốn nhanh lắm nhưng toàn là đèn đỏ ấy."
Cù Tranh Viễn cao quá, hai tay chống đầu gối dựa vào ghế, cổ ngửa ra sau, thân hình dựa vào lưng ghế bằng một tư thế cực kì mệt mỏi, mái tóc hắn lộn xộn, tiết tấu hô hấp chậm rãi, từ đầu đến cuối đều nhíu mày.
Tạ Diễn rút tờ khăn giấy, vén tóc trên trán hắn ra lau mồ hôi, để hắn dựa vào bả vai mình: "Hồi trước anh từng bị như này bao giờ chưa?"
"Hồi học đại học đã từng bị hai lần." Cù Tranh Viễn rúc cằm vào khăn quàng cổ, chỉ lộ ra cái mũi để thở, "Một lần uống thuốc xong thì không sao hết, một lần tương đối nghiêm trọng, vào bệnh viện chuyền nước hai ngày."
Mái tóc bù xù cọ vào làn da bên gáy mỏng manh của Tạ Diễn, cậu muốn điều chỉnh dáng ngồi chút, nhưng lại lo lắng Cù Tranh Viễn sẽ không thoải mái, đành phải gồng cánh tay phải và bả vai, nhỏ giọng hỏi: "Vì sao lại bị viêm dạ dày? Có phải ăn trúng cái gì không sạch sẽ hay không?"
Cù Tranh Viễn khép mắt, thanh âm rầu rĩ, càng ngày càng nhẹ: "Tôi cũng không biết, chắc là do ăn uống thất thường cộng thêm bị lạnh quá."
"Hôm nay có cảnh nào phải quay không?" môi Tạ Diễn không cẩn thận đụng phải sợi tóc hắn, ngứa ngáy ghê, lại lập tức rụt đầu về, nhỏ giọng dò hỏi, "Có cần tôi gọi điện thoại tới đoàn làm phim xin nghỉ giúp anh không?"
Cù Tranh Viễn gật đầu, lại trì trệ nhớ ra mình không đem điện thoại theo: "Điện thoại tôi để trong nhà rồi."
"Tôi cầm theo giúp anh rồi." Tạ Diễn móc một cái điện thoại từ trong túi áo khoác ra, "Mật khẩu?"
Cậu đang chuẩn bị bảo Cù Tranh Viễn nhập vài, người đã chủ động mở miệng: "Sáu số chín."
"Đơn giản như vậy? Không sợ mất điện thoại thì sẽ bị người khác xem trộm sao?"
Cù Tranh Viễn nói một câu cực kì thâm thúy: "Thích thì xem đi, tôi đâu có giống cậu, cả người đều là bí mật."
Tạ Diễn còn tưởng rằng hắn đang nói chuyện của bố mẹ cậu, không để ở trong lòng.
Danh bạ của Cù Tranh Viễn có rất nhiều người, trên cơ bản đều là tên đầy đủ, chỉ có một cái rất đặc biệt, thành công hấp dẫn sự chú ý của cậu.
"Cái số XJL này là ai á? Sao tên cũng không có?"
Huyệt thái dương Cù Tranh Viễn đột nhiên nhảy dựng, từ viết tắt bạn nhỏ gay này là tên hắn ghi cho Tạ Diễn.
(小基佬/Xiǎo jī lǎo/:gay viết tắt bằng cách lấy chữ cái đầu của pinyin)
Hắn lập tức giả chết: "Không nhớ rõ nữa, cậu tìm nhanh nhanh lên coi, tìm gì mà tìm gần cả buổi, con lười nó còn nhanh hơn cậu đấy."
Tạ Diễn "Xùy" một tiếng: "Giờ biết thúc giục rồi hả, nếu không có tôi chắc giờ anh còn nằm ngay đơ trên giường đó."
Sau khi đến bệnh viện, Cù Tranh Viễn tìm một cái băng ghế dựa ngồi xuống, sáng sớm tinh mơ, chỗ cửa sổ đăng ký đã có đầy người đứng.
Mùa đông là mùa cao điểm của bệnh cảm cúm sốt ho, chung quanh hắn có người ho khan, có lớn tiếng gọi điện thoại, còn có một đứa con nít nhìn ốm yếu y như hắn, bên cạnh chắc là là bố mẹ nó và bà nội, ba người lớn vây quanh nó hỏi han ân cần, bọc người nó thành một cục bằng một cái mền lông cừu san hô.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới hồi học tiểu học, không biết sao hồi đó hắn lại bị bệnh quai bị, chán ăn, sốt cao không lùi, ăn cái gì cũng nôn ra, cả nhà rất lo lắng, thay phiên nhau ở bệnh viện chăm hắn, ngay cả Cù Bình Sinh cũng nghỉ việc, ở phòng bệnh chăm hắn hai đêm.
Giờ lớn rồi, cũng không dám thể hiện sự yếu đuối của bản thân.
Bệnh viện công lập có rất nhiều người đợi khám bệnh, thử máu cũng phải chờ nửa ngày, Tạ Diễn sợ thấy máu, không thể nào đi vào cùng hắn, xuống lầu mua chai nước trái cây tu hết, lại dùng cái chai rót nước ấm để Cù Tranh Viễn làm ấm tay.
Cù Tranh Viễn vốn định trả quần áo trên người mình lại cho cậu, Tạ Diễn không những cự tuyệt, còn hung dữ quấn chặt quần áo lên người hắn: "Anh cứ mặc im đó đi, lỡ như bị fans nhận ra thì làm sao bây giờ?"
Cù Tranh Viễn cười khúc khích, biết cậu đang khịa mình đến bây giờ fans cũng chưa tới một vạn.
Sau khi đưa báo cáo ra, Tạ Diễn bảo Cù Tranh Viễn ở im đó chờ: "Ngoan ngoãn ngồi đừng cử động, tôi sẽ về sớm thôi."
Giọng điệu cứ y như người lớn.
Cù Tranh Viễn cười gật đầu, dựa lưng lên tường, hưởng thụ cảm giác được săn sóc chăm sóc, loại cảm giác ấm áp này tựa như đêm đông lạnh giá được một ngọn lửa sưởi ấm, quả thật làm tan chảy trái tim nhỏ bé của hắn.
Dạ dày vẫn đau quằn quại, nhưng hình như cũng không còn đau như lúc nãy.
Chỗ truyền nước của bệnh viện chật kín người hết chỗ, Tạ Diễn sợ hắn lại bị lây bệnh cảm mạo ho khan gì đó, kêu bác sĩ bố trí một phòng bệnh khác.
Ba chiếc giường kê song song với nhau, ở giữa có một lớp màn mỏng che lại.
Trong đó có một ông già gầy trơ xương nằm trên giường, da ông cụ nhăn nhúm héo hắt như quả quýt, trên tủ đầu giường có một cái bình nước nóng, ngoại trừ cái này ra thì không còn gì hết.
Thấy có người tiến vào, ông cụ mở đôi mắt mệt mỏi trũng sâu ra, nhưng nhanh chóng nhắm lại.
Chỗ của Cù Tranh Viễn sát cửa sổ, ánh nắng chan hòa chiếu vào, có hơi chói mắt, hắn cởi áo khoác, nằm xuống ổ chăn, chờ đợi chị gái hộ sĩ vào ghim kim.
"Sao anh không cởi đồ ra mà ngủ?" Tạ Diễn hỏi.
"Cậu thích xem tôi ngủ lỏa lỗ lắm à?"Cù Tranh Viễn hỏi lại.
Tạ Diễn ngượng ngùng bĩu môi: "Đói bụng chưa? Tôi xuống lầu mua đồ ăn cho anh nhé."
Cù Tranh Viễn lắc đầu: "Không ăn không uống, tối nay rồi nói sau."
"Nhưng tôi đói." Tạ Diễn đáng thương như con mèo nhỏ.
Cù Tranh Viễn nhịn không được vui vẻ: "Vậy cậu đi mua đi, không phải cậu biết mật khẩu điện thoại tôi rồi sao?"
"Tôi có tiền."
Tạ Diễn đóng gói một phần hoành thánh một chén cháo trắng hai cái trứng luộc nước trà, cộng thêm một đĩa dưa chua khai vị nhỏ, lúc lên lầu lần nữa, hộ sĩ đã ghim kim tiêm vào, Cù Tranh Viễn và ông cụ ở giường bên cạnh đang nói chuyện.
"Hai cháu là hai anh em?" Cụ ông hỏi.
"Đúng vậy."
"Không phải."
Cù Tranh Viễn và Tạ Diễn đồng thời mở miệng, lại đồng thời cứng đờ.
"Xem như thế đi......" Tạ Diễn nhanh chóng sửa lời, "Ảnh lớn hơn cháu tuổi, cháu tạm thời ở nhờ ở nhà ảnh."
"Thân thích à, vậy quan hệ của hai cháu cũng tốt ghê, con trai con gái của ông đều không muốn đến đây chăm ông."
Cù Tranh Viễn không phủ nhận cũng không trả lời, quay đầu mặt hướng ngoài cửa sổ, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây mỏng manh, sáng đến mức hắn không mở mắt ra được.
Có điều tận đáy lòng hắn vẫn sẵn sàng thừa nhận Tạ Diễn rất thiện lương.
Tạ Diễn đem một cái ghế đẩu nhỏ tới phía trước cửa sổ ăn hoành thánh: "Vậy ông có còn người nhà nào khác không?"
"Không có." Ông cụ lắc đầu nói, "Vợ của ông đã chết rất nhiều năm, ông nuôi ba đứa con, đều không hiếu thuận, lúc trước ông bị người ta đụng, người gây họa bồi thường chút tiền, ai cũng ham muốn số tiền kìa, hiện tại tiền hết, vừa nghe nói ông bị bệnh, một đứa cũng không thèm đến."
Cù Tranh Viễn nghe đến đó, quay đầu lại nhìn ông lão một cái, mới phát hiện đầu giường của ông có dựng một cây gậy.
Lúc ông nói chuyện hoàn toàn bình tĩnh, thản nhiên, thời gian đã ép ông tiếp thu sự thật tàn nhẫn này.
Tạ Diễn không biết an ủi người khác, từ trong túi móc ra mấy viên kẹo dỏe vị trái cây, đặt ở đầu giường của ông lão: "Ông nếm thử xem, ăn rất ngon."
"Cảm ơn." Vẻ mặt ông cụ vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ mở một cái kẹo ra, nở nụ cười.
"Không có gì ạ."
Tạ Diễn một hơi chọc ba cái hoành thánh nhét vào trong miệng, rồi nhìn chằm chằm mấy cái còn lại trong chén.
Từ góc độ của Cù Tranh Viễn nhìn qua, vừa vặn có thể thấy quai hàm căng phồng của ai kia, làn da Tạ Diễn dưới ánh mặt trời trắng hồng rạng rỡ, hắn thậm chí muốn duỗi tay qua véo một cái thử xem như thế nào.
Có điều ý nghĩ đó đã bị dọa chạy mất dép lúc tầm mắt Tạ Diễn liếc nhìn hắn.
"Đúng rồi, có cần tôi gọi bạn gái anh đến chăm anh không nào?" Tạ Diễn tốt bụng hỏi.
Cù Tranh Viễn sợ hú hồn cái hồn còn nguyên, có điều nhờ vào cái miệng lươn lẹo nhiều năm kinh nghiệm, nhanh chóng bình tĩnh lại, điều động cảm xúc, muốn nói lại thôi: "Tô..i, và cô ấy......"
"Toang rồi à?" Tạ Diễn trực nói giùm nửa câu sau cho hắn.
"À......" Cù Tranh Viễn không nghĩ tới đối phương đối đáp trôi chảy như vậy, lập tức thay một bộ mặt lã chã chực khóc, "Ừm, tụi tôi chia tay rồi."
"Vì sao?" Tạ Diễn tò mò nhìn về phía hắn, hoành thánh cũng quên ăn, "Cô ấy đội nón xanh cho anh à?"
(Ờm cắm sừng đó)
Hai mắt Cù Tranh Viễn trừng lớn: "Vì sao là cô ấy cắm sừng tôi mà không thể là tôi cắm sừng cô ấy?" Nói xong hắn lại cảm thấy có hơi sai trái, vội sửa lời: "Vì sao không thể chia tay trong hoà bình?"
"Vì sao phải chia tay?" Tạ Diễn khó hiểu, "Quan hệ của hai người không phải vẫn rất tốt đẹp sao?"
"Con mắt nào của cậu nhìn thấy quan hệ của chúng tôi tốt đẹp?" Cù Tranh Viễn dùng giọng cao vút che dấu chột dạ.
Tạ Diễn xoay người chọc cái hoành thánh: "Không phải tự anh nói sao? Vậy hai người vì sao lại chia tay trong hoà bình? Chắc phải có nguyên nhân nào chứ."
Cù Tranh Viễn rũ mắt, bịa đặt lung tung: "Công việc của tôi bận quá, không rảnh lo trả lời tin nhắn của cô ấy, cô ấy rất tức giận, tôi cũng tức giận lắm, sau khi bình tĩnh lại thì cảm thấy chúng tôi không hợp tính nhau."
"Bộ anh bận lắm sao?" Tạ Diễn ngẩng cổ nhìn hắn, ".Điểm chơi Anipop, Rhythm Master với cả Đếm bước Wechat của anh đứng đầu trong danh sách bạn bè của tôi luôn ấy."
Cù Tranh Viễn: "......"
Mặc kệ như thế nào, trong lòng Tạ Diễn xem như đã chứng thực hình tượng tra nam của Cù Tranh Viễn.
Sau khi truyền xong một túi nước, Tạ Diễn bấm chuông, hộ sĩ tiến vào đổi túi thứ hai.
Dạ dày Cù Tranh Viễn đỡ đau hơn rất nhiều, trên mặt dần dần khôi phục một chút huyết sắc.
Tạ Diễn sờ sờ hộp cơm, cảm giác còn hơi ấm ấm: "Đói không? Muốn ăn cháo? Tôi giúp anh dựng bàn giường lên?"
"Được." Cù Tranh Viễn điều chỉnh dáng ngồi, "Điện thoại tôi đâu?"
"Ăn uống không được chơi điện thoại." Tạ Diễn nói.
Cù Tranh Viễn mếu máo, dựng thẳng gối đầu lên lót phía sau lưng.
Tầng mây xám xịt trôi qua, che khuất ánh mặt trời.
Cù Tranh Viễn ăn uống không ngon miệng mấy, máy móc nhấm nuốt cháo trắng và đồ ăn sáng, hương vị rất bình thường, nhưng bởi vì có Tạ Diễn ở bên cạnh cùng hắn câu được câu không nói chuyện phiếm, bất tri bất giác đã thấy đáy.
"Ăn trứng luộc nước trà không?" Tạ Diễn hỏi.
Cù Tranh Viễn "Ừm" một tiếng, lại nhanh chóng sửa miệng: "Từ từ đã, tôi không thích ăn lòng đỏ trứng."
Tạ Diễn lột vỏ trứng rồi bẻ nửa quả trứng luộc nước trà ra, ngửa đầu bỏ lòng đỏ trứng trong miệng mình, đưa lòng trắng trứng qua.
Cù Tranh Viễn hơi khom lưng, giống y con hải âu ăn mồi, ngoạm mất lòng trắng trứng trong tay cậu.
Môi hình như là đụng phải đầu ngón tay Tạ Diễn, cậu quay đầu ra ngoài cửa sổ, làm bộ không có gì hết.
Tầng mây dày đặt từ từ trôi đi, trước mắt chợt sáng ngời ——
"Hương vị thế nào?" Tạ Diễn hỏi.
"Ăn cũng được." Cù Tranh Viễn nhìn cậu một cái, "Còn không?"
"Có nè, tôi mua hai cái."
Vẫn giống như hồi nãy, chẳng qua lần này sau khi Tạ Diễn gặm xong lòng đỏ trứng, không giơ tay ra, mà là đưa lòng trắng trứng tới tận tay Cù Tranh Viễn.
Cậu cho rằng Cù Tranh Viễn sẽ tự cầm lấy, lại không ngờ rằng đối phương nắm lấy cổ tay cậu nhấc lên, mặt mày cười toe toét ngoạm lòng trắng trứng.
Tạ Diễn đứng hình mất một giây.
Cả buổi, Cù Tranh Viễn mới lẩm bẩm một tiếng "Cảm ơn".
"Không có gì."
Cù Tranh Viễn cảm thấy vui sướng cười cười, nhưng vẫn không thỏa mãn.
"Còn kẹo giống hồi nãy không?"
"Hả?" Tạ Diễn sửng sốt, sờ sờ túi áo, móc một viên thỏ trắng cuối cùng.
"Lột ra giúp tôi đi."
"......" Tạ Diễn vặn mở vỏ kẹo ra, cuối cùng dưới ánh nhìn chăm chú của Cù Tranh Viễn, nhanh như chớp nhét vào miệng mình.
Cù Tranh Viễn bóp chặt hai bên má cậu lắc qua lắc lại, bị hành động của cậu làm giật mình một phát nhưng cũng không nhẫn tâm nặng tay.
Tạ Diễn nhai kẹo thỏ trắng hơi dính răng, nắn vuốt lòng bàn tay, bất giác nhớ lại cảm xúc vừa mềm mại vừa ướt át lúc nãy, vành tai đỏ bừng dưới ánh mặt trời không cách nào che giấu.
- --------------------------------
Trứng luộc nước trà
Sau một khoảng thời gian rất dài ơi là dài tui đã ngoi lên rồi.
Dạo này không ra chương một phần là do lười một phần là do vào năm học rồi nên tui bận quá, chương trình học cũng nặng nữa.
Nhưng mà tui vẫn sẽ cố ra chương chỉ là không nhiều như hồi hè được thôi.
Chân thành xin lỗi mọi người️.