Ăn uống no say dễ sinh lười, Cù Tranh Viễn nằm xem gần nửa tập phim trên TV đã ngủ mất.
Tạ Diễn nhẹ nhàng ấn nút tạm dừng, chỉnh điện thoại trong tay hắn thành chế độ im lặng.
Hành lang bệnh viện thường có người đi lại nói chuyện phiếm, còn có mấy hộ sĩ không có tố chất lớn tiếng ồn ào, Tạ Diễn đóng cửa phòng lại.
Cậu không quen ngửi mùi thuốc sát trùng của bệnh viện, muốn xuống lầu hít thở không khí.
Phòng bệnh và phòng khám bệnh nối liền với nhau, hai tay cậu đút vào túi, băng qua một hành lang gấp khúc thật dài, bác sĩ mặc áo blouse trắng thoáng nhìn cậu, lúc ánh mắt chạm nhau, thân thiện cười cười với nhau.
Ngoài hành lang gấp khúc là hoa viên nhỏ, đá lởm chởm xây thành từng ngọn núi giả, phía dưới có một vài băng ghế dài bằng gỗ, có cô bé trong tay cầm một cây kẹo bông gòn, nói chuyện với một người đang ông đang ngồi trên xe lăn, ngồi bên cạnh chắc là bà xã của anh ta.
Cậu nhớ lại năm ấy bố mẹ mình rời đi, chắc có lẽ cậu cũng chừng tuổi cô bé này.
Bất tri bất giác đã đi đến đại sảnh bệnh viện, cậu lẳng lặng ngồi một góc, nhìn cảnh tượng tất cả mọi người đang vội vã qua lại, nhìn vào đôi mắt của bọn họ, cậu thấy được tình cảm phức tạp, có lo âu bất an, có bực bội buồn rầu, cũng có cô đơn thất thần, chỉ là không nhìn thấy bất kì ai tươi cười.
Một bóng người từ thang máy bước ra, lọt vào tầm nhìn của cậu, tuy rằng chỉ là một bóng dáng mơ hồ, nhưng cậu vẫn nhìn ra cô, đứng dậy chạy như bay qua.
"Chị!"
Tạ Mạn còn tưởng rằng mình nghe lầm, quay người lại sửng sốt một giây, kinh ngạc nói: "Sao em cũng ở đây? Chỗ nào không thoải mái? Sao không chịu nói với chị hả?"
"Không phải em, là Cù Tranh Viễn sáng sớm bị đau dạ dày, em dẫn hắn đến đây truyền nước biển." Tạ Diễn thoáng một đống báo cáo và một túi thuốc nhìn trên tay cô cầm, hiếu kỳ nói, "Chị khó chịu chỗ nào à?"
"Không có gì, chỉ là lấy một ít thuốc Bắc bồi bổ thôi." Tạ Mạn theo bản năng nhét mấy thứ đó vào túi xách, nhưng túi xách nhỏ quá, chỉ có thể chứa mấy tờ báo cáo kia.
Lúc cô nói chuyện ánh mắt luôn lảng tránh, Tạ Diễn vừa nhìn đã thấy cô có hơi là lạ, căng thẳng nói: "Thuốc gì? Cho em xem thử."
"Chỉ là chút thuốc bổ thân thể thôi." Tạ Mạn đổi đề tài, "Tiểu Viễn đâu? Đỡ hơn chút nào chưa? Chị đi thăm cậu ấy."
Tạ Diễn không trả lời, truy hỏi đến đường cùng: "Trước tiên chị phải nói cho em chị khó chịu chỗ nào."
Tạ Mạn thấy cậu kiên quyết như vậy, đành phải lấy mấy báo cáo trong túi ra lần nữa.
Từ lúc cô và Cù Bình Sinh xác nhận quan hệ đến bây giờ đã gần một năm, cơ bản không dùng biện pháp an toàn, nhưng không biết vì sao vẫn chưa mang thai được, loại chuyện này nói ra rất xấu hổ, đành lén đến đây làm kiểm tra.
Cũng may bác sĩ nói thân thể cô cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng, có lẽ là áp lực tinh thần quá lớn làm cho mất ngủ nhiều lần, nội tiết tố hỗn loạn, đề nghị cô trước tiên cứ thử dùng thuốc Bắc điều hòa thử, hết thảy thuận theo tự nhiên.
Tạ Diễn vừa nghe, nói thẳng không kiêng dè: "Vậy anh rể đã gặp bác sĩ chưa, lỡ như là vấn đề của ảnh thì sao?"
"Nếu anh ấy có vấn đề thì sẽ sinh được Tiểu Viễn sao?"
"Nhưng đó là chuyện hai mươi năm trước đúng không! Quỷ mới biết bây giờ ảnh còn "được" không." Tạ Diễn nói tới đây, cảm thấy hình như không đúng lắm, khéo léo sửa lời, "Dù sao thì ảnh đã ngoài bốn mươi, các chức năng của thân thể có lẽ cũng bắt đầu suy yếu rồi?"
Tạ Mạn cười cười nói: "Yên tâm, ảnh kiểm tra trước chị rồi, bác sĩ nói anh ấy không có vấn đề gì chị mới đến làm kiểm tra."
"Ồ, ra là vậy à." Tạ Diễn gật gật đầu.
Lúc trước khi Tạ Mạn gặp được Cù Bình Sinh, Tạ Diễn rất ít tiếp xúc với người lớn, cũng không thế nào hiểu thế giới của bọn họ, như là một gốc cây bị dưỡng ở trong nhà thực vật, có thể thấy mưa gió, nhưng lại có cửa kính kiên cố che chở, yên ổn tắm ánh mặt trời.
Cậu cho rằng loại chuyện kết hôn sinh con này cách cậu rất xa, cũng rất xa vời với Tạ Mạn, nhưng một năm nay, cậu không ngừng được tiếp thu rất nhiều thay đổi trong cuộc đời mình, cảm thụ được thế giới người lớn đầy lạ lẫm, giữa hai hàng lông mày lộ ra chút lo ngại.
"Nếu......!Em chỉ nói là nếu thôi nha, nếu chị và anh rể không thể có con, hai người vẫn sẽ kết hôn sao?" Tạ Diễn hỏi.
Cậu cũng không biết, một câu nói nhẹ nhàng của cậu đã hóa thành lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim Tạ Mạn.
Tầng mây lại lần nữa che khuất ánh mặt trời, cô cười tự giễu: "Có lẽ không thể đâu."
"Vì sao? Chị còn trẻ như vậy, thân thể lại không có vấn đề gì, thật sự không sinh con được thì cũng là vấn đề xuất phát từ anh ta, cho dù tìm ai thì anh ta cũng không sinh được con đâu.
Không phải lúc trước chị luôn miệng bảo anh ta là người tốt sao? Vậy giờ ổng bắt chị làm cái gì vậy? Công cụ sinh đẻ?"
Tạ Diễn thật sự rất tức giận, âm điệu cũng hơi cao: "Chị có bị ngốc không? Còn yêu với chả đương chó má gì với anh ta nữa!"
Tạ Mạn bóp vai cậu, có điều mới mấy tuần không gặp, cảm giác Tạ Diễn hình như lại cao hơn chút, nói chuyện cứ y như người lớn.
"Có một số việc bây giờ em không thể nào hiểu được, trong cuộc sống Bình Sinh có thể chấp nhận chị, bao dung chị, để cho chị tiếp xúc với những điều chị mong ước, nhưng cha mẹ anh ấy không thể, chị không thể luôn để anh ấy lâm vào hoàn cảnh xấu hổ khó xử."
"Cho nên chị bắt buộc phải lấy lòng người trong nhà của anh ta phải không?" Tạ Diễn cau mày hỏi, "Chị cảm thấy tháng ngày sau này của chị còn vui vẻ không?"
"Chờ em lớn lên chút nữa sẽ biết, thế giới của người trưởng thành không riêng gì vui vẻ và không vui là có thể giải thích được, cùng lão Cù ở bên nhau, chị thật sự vui vẻ, nhưng nếu muốn gắn bó phần tình cảm này, chị phải buông bỏ một số thứ.
Thế giới này sẽ không thuận theo ý của tất cả mọi người, giống như bố em lúc trước vì sự nghiệp hy sinh gia đình, đây chỉ là lựa chọn của mỗi người.
Mỗi người đều sẽ vì những điều mình thích đồ vật từ bỏ một vài thứ, nếu em cảm thấy đáng giá, vậy không tính là hy sinh."
Tạ Diễn biết yêu đương sẽ làm người ta lú lẫn, nhưng không ngờ rằng vừa bị lú, lại còn cố chấp như vậy.
Trong mắt của cậu, Cù Bình Sinh là đang lợi dụng Tạ Mạn, ông ta có tiền có thế, cho cô nếm chút ngon ngọt đơn giản tựa như mua một giỏ trái cây, mà hết thảy này đối với Tạ Mạn mà nói, giống như vật báu vô giá, đủ để cho cô không màng tất cả.
Có điều trong chuyện này, cậu xem như là người ngoài cuộc, nếu có tận tình khuyên bảo hay ý kiến gì, đoán chừng Tạ Mạn cũng là vào tai này ra tai kia.
Trên đời này điều chân thật nhất có lẽ là thời gian, yêu hay không yêu, tha thứ hay không thứ tha, cứ để thời gian trôi đi chứng minh tất cả.
Tạ Diễn nói: "Nếu chị thương anh ta như vậy, em đây chỉ có thể chúc hai người sớm sinh quý tử, sinh không được quý tử thì chị vẫn còn đứa em trai này."
Tạ Mạn xoa đầu cậu: "Đi thôi, đi thăm Tiểu Viễn."
Cù Tranh Viễn bị tiếng la khóc om sòm ngoài hành lang đánh thức, có đứa nhỏ ồn ào muốn mua món đồ chơi, người nhà nó không cho, khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa.
"Sao anh đã dậy rồi?" Lúc Tạ Diễn vào cửa, Cù Tranh Viễn đang mặc quần áo.
"Tôi gửi tin nhắn WeChat mà cậu không trả lời, còn tưởng rằng cậu đã về." Cù Tranh Viễn ngẩng đầu thấy Tạ Mạn, ngẩn người, "Sao cậu lại gọi chị cậu đến đây? Không phải tôi đã dặn đừng nói cho bố tôi sao?"
"Anh đừng có tự mình đa tình, chị tới xem bệnh, thuận tiện đến thăm anh." Tạ Diễn vừa nói vừa móc điện thoại ra nhìn thoáng qua, Cù Tranh Viễn không chỉ nhắn tin cho cậu, còn bám riết không tha gọi vài cuộc điện thoại.
"Chị làm sao vậy?" Cù Tranh Viễn hỏi Tạ Mạn.
Tạ Mạn: "Đã kiểm tra thân thể, uống một chút thuốc Bắc bồi bổ khí huyết, còn cậu đỡ hơn chút nào chưa?"
"Khá hơn nhiều, chuẩn bị về nhà."
Cù Tranh Viễn sẽ không cân nhắc từng câu từng chữ giống như Tạ Diễn nói chuyện với Tạ Mạn, hàn huyên vài câu đã xuống lầu giải quyết chi phí.
Lăn qua lộn lại cả buổi, về đến nhà đã là hoàng hôn, cây mai vàng trong tiểu khu lặng lẽ nở rộ, tỏa hương thơm dịu nhẹ.
Nhân viên công tác của đoàn phim gửi tin nhắn đến, hỏi han thân thể Cù Tranh Viễn chuyển biến tốt hơn chưa, hắn trả lời từng người, nói ngày mai có thể về đoàn phim quay được.
"Hộ sĩ nói ngày mai anh phải đến truyền hai túi nước biển nữa đó." Tạ Diễn nhắc nhở.
Cù Tranh Viễn cất điện thoại: "Không có gì, thân thể của mình mà tôi còn không biết sao, bụng cũng không đau nữa."
Tạ Diễn có chút lo lắng: "Nhưng anh còn hơi sốt đó, ngày mai đóng phim lại bị cảm lạnh khẳng định sẽ càng nghiêm trọng."
"Thật sự không đáng ngại, ngủ một giấc ra ra mồ hôi là được rồi, vất vả lắm mới có phim đóng không thể cứ làm trễ tiến độ của người ta hoài được, không thì lại nói tôi đùa giỡn đại bài."
(giỡn đại bài: 耍大牌 dùng để chỉ những người nổi tiếng kiêu ngạo, coi thường người khác và cố ý lên mặt.
Nguồn:Baidu)
Hổ Tử hình như có thể cảm nhận được hôm nay tinh thần chủ nhân không tốt lắm, quả cầu lông và món đồ chơi nhỏ đều vứt qua một bên, tung ta tung tăng đi theo Cù Tranh Viễn vào phòng, nhảy lên giường.
Tạ Diễn không lay chuyển được hắn, đứng ở cửa hỏi: "Anh đã đói bụng chưa? Tôi nấu chút đồ ăn cho anh nha, muốn húp cháo hay là ăn mì trứng?"
Cù Tranh Viễn vuốt ve cái đầu nhỏ xíu của Hổ Tử, tự hỏi hai giây: "Cháo đi."
Cháo trắng quá thanh đạm, Tạ Diễn cắt chút nấm hương và bắp cải xanh thái hạt lựu, lại đem ít cá phi lê và tôm bóc vỏ đi rã đông, sau khi rửa sạch thì cho hết vào.
Không bao lâu, nồi cơm điện tỏa ra mùi thơm hấp dẫn Hổ Tử, nó từ trên giường Cù Tranh Viễn nhảy xuống, lắc mông đi vào phòng bếp.
Tạ Diễn ngồi chồm hổm xuống, đút nó hai miếng tôm bóc vỏ nếm thử: "Hương vị như thế nào?"
Hổ Tử ngưỡng cổ trợn tròn mắt, tỏ vẻ còn muốn.
Tạ Diễn gãi gãi cằm nó: "Không có nhiều tôm bóc vỏ đâu, muốn ăn tìm baba con làm nũng đi."
Cù Tranh Viễn đã cởi quần áo lên giường, Tạ Diễn đem cháo tôm bóc vỏ và phòng ngủ của hắn, Hổ Tử cũng lén la lén lút đi vào theo.
Phòng ngủ của Cù Tranh Viễn không có TV, nhưng lại có một cái máy chiếu trực tiếp gắn ở trên tường, chỉ cần kết nối với điện thoại, hắn đang lựa phim coi.
Kiểu như máy chiếu gắn trên tường rồi chiếu thẳng lên bức tường đối diện luôn.
"Ở chỗ anh có bàn nhỏ không?" Tạ Diễn đặt tô cháo trên tủ đầu giường.
"Không, cứ để tôi tự bưng ăn đi dù sao miệng tôi cũng không bị lủng lỗ nào."
"Vấn đề không phải miệng lủng hay không lủng, chỉ là không có bàn nhỏ hơi bất tiện đó, bình thường anh đều không nằm trên giường chơi máy tính sao?"
"Cúi người nhiều sẽ dễ bị gù lưng, cũng không tốt cho xương cổ." Cù Tranh Viễn nói.
"Anh cũng thật để ý." Tạ Diễn nói.
Cù Tranh Viễn bưng chén cháo nóng hổi trên tủ đầu giường kia lên nếm một miếng, Hổ Tử ngồi ở trên thảm kêu to một tiếng.
Hắn múc một muỗng Hổ Tử thì kêu một tiếng.
"Con cũng muốn ăn?" Cù Tranh Viễn rất vui vẻ.
Đáp lại hắn vẫn là mèo kêu mềm mại.
Cháo nấu hơi đặc, đầy đủ nguyên liệu, hương vị tươi ngon, có lẽ là đói lâu rồi, Cù Tranh Viễn ăn rất mau, thưởng cho Hổ Tử một miếng cá, hắn cảm giác mình sẽ khắc ghi hương vị của chén cháo này cả đời, cùng với cái người đã nấu cháo cho hắn.
Hôm nay Tạ Diễn mặc một cái áo len cổ tròn bằng bột cao su, quần thể thao màu đen, trông có vẻ vừa trẻ trung vừa sạch sẽ.
Cháo tôm bóc vỏ ấm áp bổ dạ dày, tâm tình Cù Tranh Viễn cực kì tốt, phá lệ hắng giọng nói: "Hôm nay cảm ơn cậu."
"Không có gì." Tạ Diễn nói, "Lần trước không phải anh cũng từng dẫn tôi đi gặp bác sĩ rồi sao?"
Nội tâm Cù Tranh Viễn nổi lên một chút mất mát nho nhỏ: "Cậu là bởi vì cái này mới đi với tôi sao?"
"Phải, nhưng cũng không hoàn toàn, nếu anh không giúp tôi, tôi vẫn sẽ đi cùng với anh, một thân một mình đi bệnh viện xem bệnh trong lòng nhất định không dễ chịu." Tạ Diễn nói.
Trái tim Cù Tranh Viễn ấm áp, khóe miệng hơi hơi nhếch lên một chút.
Sau khi hắn uống thuốc hạ sốt, hỏi: "Cậu muốn xem phim điện ảnh không? Lần trước đã nói muốn xem với cậu 《 Nhân chứng mù 》."
"Quào, được đó."
Xem phim giật gân yêu cầu phải có bầu không khí một chút, Cù Tranh Viễn tắt hết đèn trong phòng, kéo màn lại để cách nhiệt và che nắng, toàn bộ căn phòng chỉ có đối mắt nhỏ của Hổ Tử đang phát sáng.
"Là phim kinh dị sao?" Tạ Diễn hỏi.
"Không kinh dị lắm, chỉ là có vài cảnh máu me, cậu thử xem xem đi, không được thì chúng ta sẽ dừng lại."
"Được." Tạ Diễn cũng giống Hổ Tử, đặt mông ngồi ở trên thảm.
Trong phòng ấm áp cũng không lạnh lắm, nhưng Cù Tranh Viễn vẫn sợ ngây người: "Cậu ngồi dưới đất làm gì vậy?"
"Chỗ anh không có ghế dựa." Tạ Diễn ngước mắt, xuyên thấu qua ánh sáng của màn ảnh nhìn hắn.
"Ngồi trên giường nè." Cù Tranh Viễn nói.
Sau khi Tạ Diễn đứng dậy, theo thói quen vỗ vỗ quần, ngồi xuống mép giường, nhưng như vậy phải nghiêng đầu xem phim, còn không bằng ngồi dưới đất.
Cù Tranh Viễn có hơi cạn lời, nhích sang bên cạnh một chút, xốc góc chăn vỗ vỗ lên: "Lên giường đi, cậu ngồi chỗ kia có thể thấy rõ sao?"
Tạ Diễn không biết giờ Cù Tranh Viễn có mặc quần không, trì trệ xoay người, quỳ một gối tại mép giường.
Cù Tranh Viễn thấy thế, lập tức ra lệnh: "Cởi quần ra."
"Hả?" Tạ Diễn sửng sốt.
Cù Tranh Viễn nói một cách hợp tình hợp lí: "Hả cái gì mà hả, quần cậu lúc vào bệnh viện không đã dính bao nhiêu vi khuẩn còn muốn chui vào ổ chăn của tôi?"
Tạ Diễn rất ngượng ngùng nói: "Cởi hết sao?"
Cù Tranh Viễn thấy buồn cười, hắn vốn dĩ cũng chỉ muốn bảo Tạ Diễn cởi quần ngoài ra, nhưng nếu đối phương đã hỏi như vậy, hắn nhịn không được muốn tấu hài chút.
"Đúng vậy, cởi hết ra, tôi cũng cởi."
"Quá, quá kỳ cục mà!" Hai tai Tạ Diễn lại nhanh chóng đỏ hồng, căng thẳng đến độ nói lắp.
"Có gì đâu mà kỳ cục?" Cù Tranh Viễn làm bộ thành thục ổn trọng không hề băn khoăn, "Cả hai đều là con trai, tôi cũng không thể dê xồm cậu mà?"
Sao lại không thể?
Trên phim toàn diễn như vậy nhá!
"Tôi không quen trần trụi với thiên nhiên lắm......" thực may căn phòng tối tăm này che được hai gò má đỏ bừng của Tạ Diễn, "Cứ để tôi ngồi dưới đất đi."
Cù Tranh Viễn cười vỗ vỗ nệm: "Ghẹo cậu đó, vào đi, giữ quần lót lại là được."
Tạ Diễn thở phào nhẹ nhõm, cởi quần ngoài và áo len ra, chỉ để lại một bộ đồ trong mỏng manh, bò vào ổ chăn mềm mại.
Chỗ này của cậu Cù Tranh Viễn đã nằm qua, bên trong còn sót lại chút hơi ấm.
Không chỉ vậy, khăn trải giường và chăn bông đều có mùi hương trên người Cù Tranh Viễn, mùi thơm của gỗ vương vấn kết hợp với mùi trái cây đại loại như cam quýt, thơm nhè nhẹ, ngửi một lần đã khó có thể quên.
Cù Tranh Viễn rút đệm lót phía sau lưng nhét sau lưng Tạ Diễn: "Một cái có đủ hay không? Không đủ thì trong tủ quần áo vẫn còn."
Tạ Diễn như con thỏ được chiều mà sợ, dựa vào đầu giường nói: "Đủ rồi, rất thoải mái."
"Vậy thôi." Cù Tranh Viễn ấn mở video.
Một đoạn nhạc tiết tấu rõ ràng nổ vang bên tai người ta, sắc thái của bộ phim tối tăm, bạo lực u ám lại còn hơi máu me be bét.
Cù Tranh Viễn nhớ rõ mở đầu sẽ có một cảnh tai nạn xe cộ, em trai của nữ chính máu dính đầy đầu, hắn tự giác thức tỉnh nhân tính của mình, nhắc nhở Tạ Diễn.
Bộ phim vẫn đang chiếu, trong phòng lúc sáng lúc tối, Tạ Diễn lo lắng đề phòng chui vào ổ chăn, chỉ lộ ra cái mũi để thở.
Cù Tranh Viễn làm mắt lé liếc cậu, cái miệng trong bóng đêm mở ra khép lại, khép lại mở ra......!
Độ rối rắm có thể so với lần trước vào WC "Trộm" quần lót.
Cuối cùng vẫn là bất chấp tất cả hứng giọng nói, quay đầu qua, mang theo chút dịu dàng nói: "Thật sự thì cũng hơi đáng sợ đó, nếu cậu sợ quá, có thể dựa sát vào đây một chút."
- --------------------------------.