Đầu tiên Tạ Diễn thò một cẳng chân sang bên cạnh thử coi có nguy hiểm gì không, đụng tới cũng không phải làn da trơn bóng gì hết, mà là lớp vải mềm nhẵn.
"Anh xạo lìn quá, anh nói anh không có mặc quần." Cậu ngẩng cổ nói.
"Nếu không giờ tôi cởi luôn ha?" Cù Tranh Viễn duỗi tay cầm lưng quần.
Tạ Diễn nhanh chóng ngăn lại: "Vậy không cần."
Lồng ngực Cù Tranh Viễn phập phồng vì mắc cười: "Sao cậu đáng yêu dữ vậy."
Tạ Diễn cảm giác mình như bị đùa bỡn, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, vẫn là câu kia thầm nghĩ —— thật không hổ là đồ cặn bã, cái trò như gần như xa, biết điểm dừng của mập mờ không rõ nên chơi thành thạo gớm.
Đổi lại là những cô gái chưa trải sự đời chắc chắn sẽ bị con người thủ đoạn khi thì dịu dàng khi thì vô liêm sỉ như hắn dụ dỗ.
Nhưng cậu không hiểu nổi vì sao Cù Tranh Viễn cứ chọc ghẹo cậu như vậy mãi?
"Bùm ——"
Một chiếc xe tải chạy như bay đâm vào xe cảnh sát, đầu xe đâm vào xe cảnh sát làm chiếc xe văng ra một khoảng xa, kính chắn gió nức nẻ như mạng nhện lại bị vỡ một lần nữa, rơi xuống đầy đất.
Em trai nữ chính ở trong xe cao giọng kêu cứu, máu chảy đầm đìa từ thái dương cậu ta.
Cù Tranh Viễn không rảnh quan tâm bộ phim máu me be bét kia, toàn bộ quá trình đều như cái camera hồng ngoại âm thầm nhìn chằm chằm Tạ Diễn.
Sợ cậu lại bị tức ngực buồn nôn thở không nổi, sợ cậu căng thẳng lên cơn sốc, có điều mấy chuyện Cù Tranh Viễn lo lắng cũng không phát sinh.
Tạ Diễn cũng chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, trong đầu hết lần này đến lần khác nhắc nhở mình tất cả mấy cái này đều không phải sự thật, không có người nào bị thương.
Trong cơn hoảng loạn, cậu nắm chặt chăn, điều chỉnh hô hấp.
Nỗi sợ hãi cũng không lan tràn qua ngực và thần kinh của cậu như thường lệ, trong bóng đêm cậu há to mồm thở dốc, nhìn chăm chú vết máu kia.
Cảnh đó kết thúc, chuyển sang cảnh vài năm sau, hình ảnh với cả phòng ngủ cũng sáng lên một chút.
"Có buồn nôn không?" Cù Tranh Viễn quan tâm hỏi han.
"Có một chút." tứ chi Tạ Diễn hơi bủn rủn, như bị người ta tiêm thuốc tê, đây là dấu hiệu phát tác bệnh sợ máu, cậu há to mồm hít oxi, điều chỉnh hô hấp, cẳng chân dần khôi phục tri giác, "Nhưng tôi có thể khống chế được."
"Vậy là tốt rồi." Cù Tranh Viễn duỗi tay vuốt tóc trên trán cậu ra sờ thử, có hơi lạnh lẽo, chắc là đổ mồ hôi lạnh, có điều tình huống này tốt hơn rất nhiều so với lúc bệnh phát tác vào mùa hè năm ngoái.
Cốt truyện của bộ phim rất đơn giản, trước kia nữ chính là một cảnh sát thực tập, sau một cuộc tai nạn xe cộ, hai mắt cô mù lòa, nhưng sau khi mất đi hai mắt, các giác quan khác lại nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều.
Một đêm mưa to, cô cứ tưởng mình đang ở trên một chiếc xe taxi, nhưng thật ra tài xế lại là một gã cuồng sát nhân biến thái.
Tài xế muốn dụ dỗ cô uống cà phê đã pha thuốc ngủ nhưng cô không chịu uống, trong lúc xô đẩy nhau, xe đụng vào một người.
Tài xế biết cô là người mù, trắng trợn cất thi thể vào cốp xe, chỉ nói mình đụng vào một con chó, nhưng thính giác và khứu giác vô cùng nhạy bén của nữ chính nói cho cô biết sự việc không đơn giản như vậy, sau đó cô đi báo cảnh sát về chuyện đêm đó mình đã trải qua.
Ban đầu cũng không có ai để ý lời khai của một người mù, nhưng không bao lâu sau, lại xuất hiện vụ án thiếu nữ mất tích.
Đoạn phim khiến người ta không rét mà run nhất đó là gã biến thái kia gọi điện cho nữ chính và nói rằng: "Mày có thấy được tao không? Nhưng tao lại có thể nhìn mày mọi lúc mọi nơi."
Gã thậm chí lẻn vào nhà nữ chính, công khai ngồi ở trên sô pha nhà cô hút thuốc, khoảnh khắc nữ chính ngửi được mùi thuốc lá bị dọa sợ đến sởn tóc gáy.
Màu sắc của bộ phim ngưng trọng mà tối tăm, máy quay rung động mãnh liệt, Tạ Diễn bị hiệu ứng làm cho sợ tới mức lông tơ dựng đứng, ôm Hổ Tử vào lồng ngực, quấn chặt chăn.
Cù Tranh Viễn từ trên tủ đầu giường mò được một quả quýt, lột ra nếm thử hai múi, nước dồi dào, ngọt lành giải khát, hắn xé mấy sợi xơ quýt xuống, đưa phần quýt còn lại đến bên miệng Tạ Diễn.
"Cái gì vậy?" Tạ Diễn cẩn thận rũ mắt nhìn lướt qua.
"Há mồm," Cù Tranh Viễn giấu quả quýt trong lòng bàn tay, "Tôi còn có thể hạ độc giết cậu sao?"
Tạ Diễn ngoan ngoãn há mồm.
Màn ảnh bỗng nhiên tối sầm, làm cho bầu không khí càng trở nên mập mờ hơn, Cù Tranh Viễn hơi ngượng ngùng quay mặt đi, đẩy quả quýt trong tay đến môi của đối phương.
Không ngờ giây tiếp theo Tạ Diễn đã kêu la oai oái: "Đó là cái mũi của tôi!"
Cù Tranh Viễn: "......"
Bộ phim chiếu đến hồi kết, Tạ Diễn không chỉ không nôn mửa, còn có chút chưa đã thèm, đương nhiên, trong một vài cảnh be bét quá cậu đều nhắm mắt lại xem.
"Anh nói coi con người nếu không có đôi mắt, thần kinh giác quan khác thật sự sẽ trở nên nhạy bén hơn sao?"
Cù Tranh Viễn cười cười: "Cậu có muốn thử xem không?"
Tạ Diễn xoa lưng Hổ Tử: "Không cần đâu, tôi không muốn biến thành người mù."
"Không bảo cậu mù thật mà." Cù Tranh Viễn từ trong ngăn kéo lấy ra một cái bịt mắt hơi nước ném cho cậu, "Mang lên rồi cảm nhận thử."
Bịt mắt bằng vải cotton màu đen, sờ lên mềm mại, Tạ Diễn mới vừa đeo đến chỗ lỗ tai đã nghe thấy người bên cạnh nói: "Mang ngược rồi kìa."
"Hả?" Cậu ngây ngốc gỡ xuống, hai mắt mang ý cười tròng vào lại.
Tuy nói che ánh sáng, nhưng cũng không thể hoàn toàn dính sát vào da, sau khi mang lên vẫn có thể cảm giác được trên màn ảnh phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Không phải là người chân chính mất đi ánh sáng, chỉ sợ rằng vĩnh viễn cũng không thể nào cảm nhận rõ ràng cảm giác sợ hãi thấu tim gan này.
Cù Tranh Viễn tùy tiện chọn một bộ phim hài mới chiếu, hắn xem tùm lum phim, phần lớn thời gian cũng không phải xem cốt truyện và lời thoại của diễn viên, mà là tinh tế nghiền ngẫm động tác và biểu cảm của diễn viên.
Có vài diễn viên lão luyện không bị giới hạn bởi một nhân vật nào, có thể diễn hài kịch gây cười, phim tâm lí tình cảm gia đình, diễn cái gì cũng giống như hòa thành một với nhân vật trong đó, điểm này làm hắn vừa hâm mộ vừa ghen tị.
Có điều tính tình hắn vẫn lạc quan, nghĩ chỉ cần chịu khó nghiên cứu kĩ càng, mười năm sau chắc chắn mình cũng sẽ tu luyện đến cảnh giới như vậy.
"Còn muốn ăn quýt không?"
Người bên cạnh không trả lời.
"Hỏi cậu đó, muốn......" khoảnh khắc Cù Tranh Viễn quay đầu lại bất giác im lặng.
Hổ Tử đã bắt đầu ngáy, Tạ Diễn nghiêng người nằm đối diện hắn, cũng ngủ rồi, hơi thở đều đều, tư thế ngủ đặc biệt yên ổn.
Cù Tranh Viễn lập tức chỉnh âm lượng xuống số nhỏ nhất.
Hổ Tử vùi đầu vào khe hở giữa hai cái gối đầu, Cù Tranh Viễn đập một phát lên mông đánh thức nó, con mắt sắc bén hình viên đạn bắn qua.
Hổ Tử xem xét cái liếc mắt của hắn, uể oải chui ra khỏi khe hở giữa đầu Tạ Diễn và đầu giường, nhảy xuống thảm, liếm láp mông, lúc nó liếm cái đuôi ra vẻ nhẹ nhàng thản nhiên nhưng thật ra rất tổn thương, cuộn tròn thành một cái đệm thịt hương bồ.
Hai tròng mắt tròn xoe nhìn phía Cù Tranh Viễn.
Nó có hơi khó hiểu, vì sao Tạ Diễn lên giường không bị đánh, mà nó không được, với lại vì sao hắn cứ sống chết nhìn chằm chằm cái mặt của người đang ngủ kia cười ngây ngô.
Khờ khạo y như Đại Hoàng sống dưới lầu theo đuổi nó.
Hai tay Tạ Diễn chắp lại nhét ở dưới gối, thân thể hơi cuộn tròn, nửa phần xương quai xanh từ cổ áo lộ ra, theo hô hấp phập phồng lên xuống.
Cù Tranh Viễn nghiêng người mặt đối mặt với cậu, một tay chống đầu, thấy tư thế ngủ ngoan ngoãn của Tạ Diễn moe muốn chết, Dopamine cuồn cuộn không ngừng phân bố ra, trái tim đập thình thịch liên hồi.
(Dopamin là một hóa chất hữu cơ thuộc họ catecholamine và phenethylamine.
Nó có chức năng vừa là hoóc môn vừa là chất dẫn truyền thần kinh, đồng thời đóng một số vai trò quan trọng trong não và cơ thể.)
Hắn không rõ lắm mình đến tột cùng bắt đầu từ khi nào, xuất phát từ nguyên nhân gì, sinh ra một chút ý nghĩ không nên có với Tạ Diễn.
Có lẽ là mỗi ngày vào hoàng hôn mặt trời lặn, đẩy cửa vào nhà thấy một thân ảnh đi qua đi lại trong phòng bếp, nội tâm cảm nhận từng chút ấm áp.
Có lẽ là lúc Tạ Diễn khóc lóc nói "Người giống tôi, không có vướng bận gì thích hợp nhất là đi nằm vùng", tác động mạnh mẽ đến tâm lí của hắn.
Có lẽ là lúc Tạ Diễn vì chuẩn bị tiết mục kỷ niệm ngày thành lập trường ở trước mặt hắn ngượng ngùng vặn eo lắc mông;
Có lẽ là đêm đó tuyết rơi như lông ngỗng, Tạ Diễn ném quả cầu tuyết lên ngực hắn trong nháy mắt tươi cười vui vẻ;
Hoặc có thể là sườn mặt an tĩnh mà đẹp đẽ kia lúc ánh mặt trời chói chang chiếu trước giường bệnh,......!
Vô số lần bầu không khí gãi đúng chỗ ngứa, vô số lần quan tâm vượt quá giới hạn, thúc đẩy giờ khắc động lòng này.
Hắn chỉ biết mình rốt cuộc không thể nào thờ ơ với chuyện của Tạ Diễn, cũng không thể áp chế xao động trong lòng.
Hắn một chút cũng không muốn đánh thức Tạ Diễn, thậm chí còn muốn duỗi tay ôm cậu một cái.
tuổi, vốn nên là cái tuổi không sợ hãi gì tươi cười vui vẻ, chứ không phải là bi quan cho rằng mình là cọng cỏ dại không ai quan tâm đến.
Hắn rất muốn lấy hết can đảm nói cho Tạ Diễn, ngoại trừ chị hai em còn có tôi, tôi cũng không đành lòng nhìn em bị thương.
Giữ một tư thế lâu quá, vai cổ và cánh tay Cù Tranh Viễn đã bắt đầu tê dại, đành phải điều chỉnh tư thế ngủ, trong đôi mắt sáng ngời của hắn phản chiếu một gương mặt đang an tĩnh ngủ say.
Hắn tắt TV, mở một cái đèn ngủ nho nhỏ ở đầu giường, xích gối qua bên chỗ Tạ Diễn, dán sát rạt lại.
Đứng núi này trông núi nọ nghĩ xem sáng mai bộ dáng khi Tạ Diễn tỉnh lại hai mắt mơ màng còn ngái ngủ, nhất định rất đáng yêu.
Tay trái thò vào ổ chăn, nhẹ nhàng đặt lên eo Tạ Diễn, cách một lớp vải mỏng manh, có thể rõ ràng cảm nhận được đường cong thanh mảnh cùng với nhiệt độ cơ thể ấm áp.
Cảm giác kia giống như là có người tiêm một ít adrenalin vào trong thân thể hắn, một dòng điện nhỏ chạy xẹt qua bụng, nhịp tim và nhiệt độ cơ thể tăng lên bất thường, nóng bức đến miệng khô lưỡi khô.
Không biết vì sao, hắn bỗng nhiên nhớ tới câu chuyện Giang Trình kể về em thụ siêu lợi hại kia, không khỏi cảm khái: Tạ Diễn cũng thật lợi hại.
Thuốc hạ sốt cũng không thể dập tắt trái tim đang mãnh liệt dâng trào của hắn, Cù Tranh Viễn cắn môi dưới không để mình bật ra tiếng cười phá giấc ngủ của Tạ Diễn.
Hắn móc điện thoại ra, lén lút gửi tin nhắn cho Giang Trình.
Cù Tranh Viễn: Ê Trình ơi, hình như tôi biết yêu đương rồi.
Giang Trình nhìn thấy tin nhắn, còn hưng phấn hơn cả người trong cuộc, trực tiếp gọi một cuộc điện thoại đến, Cù Tranh Viễn sợ tới mức mém tí nữa ném điện thoại ra ngoài cửa sổ, chân tay luống cuống ấn nút từ chối rồi che điện thoại lại, nhìn trộm khuôn mặt nhỏ của Tạ Diễn.
Cũng may là chưa tỉnh.
Trên WeChat Cù Tranh Viễn chửi ầm lên.
Máu bà tám của Giang Trình hoàn toàn bốc cháy lên: Ai đó ai đó ai đó? Vì sao không nhận điện thoại của tôi? Cô ấy đang ở bên cạnh cậu à?
Cù Tranh Viễn trực tiếp xem nhẹ cái chữ "Cô ấy" kia, kiêu ngạo như con công trắng xòe đuôi, rồi lại giấu đầu lòi đuôi trả lời: Cậu quan tâm nhiều vậy làm gì?
Giang trình: Ê anh hai! Là tự cậu chạy tới chia sẻ với tôi đó nhá! Tôi phải offline trò chơi để nghe cậu nói chuyện luôn đó?
Cù Tranh Viễn tươi cười phấn khởi: Nói ra thì rất dài.
Giang Trình: Tôi có thể nghe ba ngày ba đêm.
Cù Tranh Viễn cười càng ngày càng vui vẻ.
Giang Trình ở trường học từng có kinh nghiệm rất nhiều yêu đương, Cù Tranh Viễn muốn học hỏi kinh nghiệm từ anh, nguyên nhân lớn nhất vẫn là muốn chia sẻ tâm tình giờ phút này.
Giống như là một quả bóng bay không ngừng phồng to lên, nếu không xả khí cho nó cả người hắn sẽ nổ tung mất.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng mà gõ bàn phím, ánh sáng từ màn hình chiếu ra một gương mặt tuấn tú rất đỗi hạnh phúc.
Cù Tranh Viễn: Cậu có thể miêu tả sơ lược cảm giác khi thích một người này không?
Giang trình đơn giản mà thô bạo: Không kìm lòng được muốn dduj.
Cù Tranh Viễn:......!
Giang trình: Thích một người, chính là không có thời khắc nào không muốn sờ cô ấy, ôm cô ấy một cái, thân mật với cô ấy, muốn ngủ cùng cô ấy, nhưng nếu sau khi thật sự ở bên nhau sẽ hơi thẹn thùng, sợ chọc cô ấy không vui, cũng không dám lộn xộn, muốn đem những điều tốt nhất đến cho cô ấy.
Tâm tư nho nhỏ của Cù Tranh Viễn đều bị chọc trúng, bàng hoàng trong cơn mê, điện thoại nện thẳng lên sóng mũi, hắn kêu lên "Áu", dù đau cũng vui sướng.
Cù Tranh Viễn: Vậy làm sao để xác định người kia cũng thích cậu đây?
Giang Trình: Thử nhìn thẳng vào cô ấy, nếu không dám nhìn cậu hơn phân nửa là thích, à, còn cái này nữa, xem cô ấy có chịu ăn đồ cậu đút cho không.
Tạ Diễn bằng lòng, không chỉ vậy còn ăn quýt hắn đút nữa nè, còn bằng lòng nấu cơm giặt quần áo pha trà gừng cho hắn, hai tai thường xuyên đỏ bừng tránh ánh mắt hắn, đem bí mật giấu ở đáy lòng chia sẻ cho hắn.
Hiển nhiên, đoạn tình cảm này đã không thể tóm gọn bằng hai chữ "Thích".
Đó chính là tình yêu.
Cù Tranh Viễn đè nén trái tim tràn ngập kinh ngạc và vui vẻ đang đập thình thịch, trầm ổn trả lời: Tôi hiểu rồi.
Giang Trình: Tôi có một loạt cách bẫy, tạm thời cũng chưa dùng đến, nếu không cậu cứ cầm đi?
Lúc Cù Tranh Viễn thấy cái từ "Bẫy" này, đầu óc hỗn loạn, nhịn không được suy nghĩ bậy bạ nhưng nghĩ đến tuổi tác Tạ Diễn còn nhỏ, rụt rè đáp trả: "Thôi đừng, thôi đừng tôi cũng không phải là loại người này".
"Người đàn ông đã thành niên" nhìn màn hình tự hỏi mãi, cuối cùng vẫn ngồi xóa từng chữ, thành thật sửa thành "Cảm ơn, chờ tôi đóng máy rồi mời cậu ăn cơm".
Rạng sáng hơn hai giờ, cả thành phố đều bị màn đêm bao phủ, sâu thẳm mà dài lâu.
Cù Tranh Viễn rất muốn ngủ rồi lại tiếc không muốn ngủ, dùng đầu ngón tay chọc nhẹ lên mũi Tạ Diễn, lại đụng môi dưới của cậu.
Màu môi nhạt một phần là ngây ngô, còn một phần là yêu mị, môi Tạ Diễn thâm mà không sẫm, gãi đúng chỗ ngứa, thật là dụ người.
Nội tâm Cù Tranh Viễn giãy giụa, mím môi, xích qua một chút, lúc hơi thở của cả hai sắp quyện vào nhau, lại một vừa hai phải dừng.
Hắn cuối cùng vẫn không muốn lợi dụng thời cơ dê xồm người ta, thập phần chính trực sửa chăn cho Tạ Diễn, đè cho thật chặt rồi dùng một cái bịt mắt hơi nước dùng một lần đặt lên mặt.
Đêm dài nồng thắm, một giấc mộng đẹp.
- --------------------------------
Aaaaaaa ông Viễn nhận ra tình cảm rồi.
High quá đi à (V).
Gần nửa chặng đường rồi khà khà.