Ba người cùng nhau đi ăn uống no say Sở Triết Hạo ga lăng chủ động lái xe đưa hai cô về kí túc xá, khi đến cổng bỗng cậu gọi Ái Linh lại.
" Linh Linh, chúng ta nói chuyện một lát có được không tớ có vài lời muốn nói với cậu "
Ái Linh không ngoài ý muốn nhìn cậu cô khẽ gật đầu rồi quay sang vẩy vẩy tay với Diệp Tâm, Diệp Tâm hiểu ý liền không tiếng động chuồng êm.
Cô và Sở Triết Hạo đi theo dọc đường quanh kí túc xá gần đấy có vài dãy ghé đá hai người liền ghé qua ngồi xuống.
Gió đêm mát mẻ thổi qua lây động từng phiến lá, không gian vẫn rất yên lặng cuối cùng Sở Triết Hạo cũng chịu lên tiếng.
" Lần đầu tiên tớ gặp cậu là vào năm lớp , lúc ấy toàn là một đám choai choai chơi với nhau nhưng chỉ riêng một mình cậu khiến tớ có ấn tượng rất đặc biệt!.
.
"
Cậu không nhìn cô mà vươn mắt nhìn ra xa xa lúc nói chuyện giọng nói cậu ôn hoà đôi môi cũng khẽ cong như thể đang nhớ về một kí ức vô cùng đẹp đẽ.
" Cậu lẵng lặng không nói chỉ ngồi chăm chú nghe mọi người luyên thuyên, tuy vậy trong một đám ồn ào cậu vẫn là rất đặc biệt!.
Tựa ngôi sao trên trời kia ấy, tuy nhìn có vẻ nhỏ bé nhưng chúng ta có đi hết cái thành phố này thì nó vẫn một mực sáng chói "
Cậu vươn tay chỉ chỉ lên bầu trời đêm những ngôi sao lấp lánh li ti đang soi sáng cả bầu trời tối tâm, Ái Linh vẫn im lặng lắng nghe cậu nói vì cô không đành lòng lên tiếng phá tan kí ức tốt đẹp kia của cậu.
" Khoảng gần năm rồi chứ nhỉ??? Tớ từng thấy cậu cười, từng thấy cậu khóc, từng thấy cậu tức giận, từng thấy cậu vui vẻ!.
nhưng chưa một lần nhìn thấy cậu ỷ lại và dựa dẫm vào tớ!.
"
Ái Linh khẽ cúi đầu trầm mặc vì cô biết rõ những lời sắp tới cậu nói là có ý nghĩa gì? Sở Triết Hạo cười cười quay sang nhìn cô, cậu vẫn giữ giọng điệu ôn hoà, nói.
" Có lẽ cũng là ý trời định sẵn đời này tớ không có được cậu rồi!.
bây giờ tớ chỉ mong cậu có thể sống hạnh phúc và vui vẻ mà thôi! nhưng Linh Linh này, sau này cậu có kết hôn sinh con cũng đừng có quên tớ đấy nhé "
Cậu cười nhìn cô!.
suốt hai tháng này cậu đã suy nghĩ rất kĩ nếu không có được tình cảm của cô vậy thì cậu chỉ đành chúc phúc cho cô vậy, ít ra bọn họ vẫn còn có thể làm bạn cậu vẫn còn cơ hội để ngắm nhìn cô ở nơi xa xa.
Cậu vươn tay xoa xoa đỉnh đầu cô, Ái Linh cảm nhận được cô khẽ nâng mắt lên đối mặt với cậu.
" Anh họ tớ là một quân nhân anh ấy có thể sẽ không có nhiều thời gian chăm sóc cho cậu, ở một số thời điểm khó khăn nào đấy cậu cũng chỉ có thể một mình chống chọi!.
Linh Linh cậu nguyện ý sao "
Ái Linh mỉm cười cô gật đầu nắm lấy bàn tay cậu viết lên đấy vài chữ.
" Tớ tình nguyện "
Sở Triết Hạo đọc được ba chữ này cậu khẽ thở dài.
" Haizz! hết cách rồi! nếu có gặp khó khăn không biết tìm ai thì cậu cứ gọi điện thoại cho tớ, dù ở đâu tớ cũng sẽ đến giúp cậu biết không "
Ái Linh bật cười nhưng ánh mắt đã ngân ngấn lệ, cô rốt cuộc có phúc phần gì mà được Sở Triết Hạo yêu thích và hy sinh nhiều đến vậy!.
" Triết Hạo rất xin lỗi vì đã làm cậu tổn thương nhưng tớ cũng rất cảm ơn vì cậu luôn ở cạnh quan tâm chăm sóc cho tớ!.
"
Sở Triết Hạo nhìn hàng chữ trên di động của cô cậu khẽ cười nhưng trong lòng là một hồi đau xót!.
" Đồ ngốc! "
Thanh xuân của tớ là cậu!.
vì cậu mà hy sinh tớ không hối tiếc, sau này về già khi nhớ lại có lẽ tớ sẽ cảm thán một câu!.
thì ra tớ cũng có một thời gian thâm tình đến thế!!!!.