Hàng mi dài của Ái Linh khẽ rung rẩy, cô từ từ mở mắt ra trước mắt là hình ảnh vô cùng quen thuộc!.
là phòng y tế, bởi vì mỗi lần Diệp Tâm muốn cúp học sẽ chạy xuống đây cô đi theo đã thành quen rồi!.
Nhưng cô nhớ không lầm là mình đang tập chạy bền cơ mà tại sao bây giờ lại ở phòng y tế!.
à hình như cô ngất xĩu thì phải!.
" Tỉnh!.
.
"
Đang suy nghĩ miên man thì bên tai vang lên tiếng nói trầm thấp của đàn ông, cô quay sang thì thấy Từ Ngôn Mặc đang khoanh tay trước ngực nhìn cô chằm chằm đôi mày khẽ nhíu lại!.
Tại sao anh ta lại ở đây vậy nhỉ???!.
cô chớp chớp mắt nhìn anh, như biết được cô đang nghĩ gì Từ Ngôn Mặc khẽ nói.
" Em!.
ngất!.
xĩu!.
"
Cô vẫn tiếp tục chớp mắt vô tội nhìn anh, Từ Ngôn Mặc hít một hơi sâu thật kiên nhẫn nói tiếp.
" Là tôi đưa em vào đây, thấy đỡ chút nào chưa "
Anh thề!!!! Anh chưa từng kiên nhẫn đến thế còn lại là với một cô nhóc bướng bỉnh miệng còn hôi sữa này!.
Nghe anh nói thế bụng dưới của Ái Linh không hiểu sao lại vừa lúc quặn thắt cô nhíu mày thật chặt vội đưa tay ôm lấy bụng.
Từ Ngôn Mặc thấy cô đau đớn sắc mặt cũng hoà hoãn xuống đi vài phần, anh lấy chai nước ấm chuẩn bị sẵn ở trên bàn đưa đến cho cô.
" Dùng cái này chườm lên bụng đi "
Ái Linh rất bất ngờ với hành động của anh cô ngập ngừng nhận lấy, rồi gật đầu một cái rõ mạnh ý nói!.
cảm ơn anh!.
Không gian bỗng có chút yên lặng đến ngượng nghịu Ái Linh vẫn nằm nghiêng người ôm lấy chai nước ấm đặc lên bụng, đầu vẫn cúi thật thấp.
" Lần này là tôi đã quá hà khắc với các em, lần sau nếu cơ thể không thoải mái thì phải nói ra, hôm nay em ngất xĩu ngày mai ngày mốt cũng có người ngất xĩu thì tôi phải ăn nói thế nào với nhà trường "
Ái Linh bĩu môi anh ta thấy có lỗi mà vẫn cao giọng trách cô sao, đi xin anh ta nghĩ một tiết học sao!.
cô là căn bản không muốn nhìn mặt anh ta mới không đi xin đấy thôi!.
Nghĩ là như thế nhưng ngoài mặt Ái Linh vẫn tỏ ra vô cùng nghe lời gật gật cái đầu nhỏ, Từ Ngôn Mặc nhướn mày!.
oh hôm nay ngoan ngoãn vậy là do bị ốm sao!.
" Đã thấy đỡ hơn chưa "
Thấy cô ngoan ngoãn anh cùng vô cùng vui lòng mà hỏi han thêm vài câu.
Ái Linh nghe thế thì gật đầu.
" Từ ngày mai tôi sẽ châm chước về cường độ huấn luyện cho các em "
Từ Ngôn Mặc không hiểu sao lại muốn nói với cô câu này, chắc là do anh chột dạ đi.
Ái Linh mấp máy môi như muốn nói gì đó, bỗng thấy anh đứng dậy rời đi cô mở to mắt nhìn theo anh.
Lúc anh trở về trên tay đã cầm theo một quyển tập và cây bút, hình như là vừa mượn ai đó.
" Muốn nói gì thì viết lên đây "
Hành động này của anh khiến cho lòng Ái Linh có chút ấm áp, cô cười rồi nhận lấy ghi lên đó một dòng chữ.
" Cảm ơn thầy đã suy nghĩ cho chúng em, nếu thầy nghĩ thông suốt sớm một chút thì hay biết mấy "
Ái Linh bĩu môi nhún vai tỏ vẻ nghịch ngợm vô cùng, Từ Ngôn Mặc cười xùy một tiếng.
" Chắc tôi với em có thù từ kiếp trước thì phải, ba câu là châm chọc nhau hết hai câu rồi "
" Chắc là thế cũng nên, em với thầy đúng là rất giống oan gia "
" Nhóc con này!.
"
Hai người, kẻ ngồi kẻ nằm, kẻ nói kẻ viết, câu được câu không tuy rằng vài câu không xuôi tai lắm nhưng trò chuyện cũng là vô cùng vui vẻ.
.