" Nghĩ! ! Nghiêm!.
.
"
Tiếng nói vang vọng đầy hữu lực vang lên trên sân thể dục, Từ Ngôn Mặc nhìn vào một đám nữ sinh đang thở hồng hộc vì mệt.
" Các động tác hôm nay các em đã nhớ rõ chưa "
Đám nữ sinh đồng loạt hô to một tiếng.
" Dạ! ! rõ! !.
.
"
" Hô to lên cho tôi!.
.
nhớ rõ chưa!.
.
"
" DẠ!.
.
RÕ! !.
"
" Tốt! ! ! "
Lúc này ánh mắt anh bỗng lướt qua vị trí gần cuối hàng thứ tư, có một cô nhóc vẫn im lặng đứng đấy trên trán cô là một tầng mồ hôi mỏng, đôi môi nhỏ nhắn đỏ mộng như anh đào khẽ mở hơi thở cô có chút gấp gáp nhưng ánh mắt vẫn rất nghiêm túc nhìn thẳng về phía trước.
Ánh mắt Từ Ngôn Mặc như có như không vội lướt qua nhưng đã đem sắc mặt của ai kia nhìn rõ mười mươi, anh thu hồi ánh mắt hô to nói với đám nữ sinh.
" Hôm nay các em thể hiện rất tốt nên tôi cho phép tiết học kết thúc sớm một chút, các em về nghĩ ngơi đi "
Nghe thấy thế cả đám vui mừng ríu rít hoan hô không ngừng.
" Yaaaa!.
.
hoan hô cảm ơn thầy "
" Được rồi các em về đi "
Ái Linh nghe được hôm nay kết thúc tiết học sớm thì không khỏi vui mừng cô chạy lại chỗ Diệp Tâm.
Sẵn tiện vươn tay kéo cô nàng đang có ý định ngồi bẹp xuống đất đứng dậy, vừa mới tập xong huấn luyện nếu để cô ấy ngồi nhất định sẽ bị ép tim gây khó thở hơn.
" Hơ!.
Ái Linh mệt chết tớ rồi huhu!.
"
Ái Linh cười đưa tay véo hai má Diệp Tâm rồi chỉ chỉ cô nàng về phía bóng cây râm mát, ý bảo lại đó đứng nghĩ một lát trước đã!.
.
Hai người dính sát với nhau đi về phía cái cây, lúc này lại nghe được tiếng Sở Triết Hạo.
" Này! ! "
Người chưa đến đã nghe thấy tiếng chỉ vèo một thoáng cậu ta đã chạy đến trước mặt hai người.
" Trà đào mua cho hai cậu này!.
.
"
Sở Triết Hạo đưa cho mỗi người một ly trà đào chính mình thì lấy tay phẩy phẩy áo cho bớt nóng.
" Quao!.
Triết Hạo cậu quả là cứu tinh của tớ mà "
Diệp Tâm nhận lấy trà đào liền cấm ống hút vào, hút một hơi gần nửa ly cực kì thoả mãn mà thật cảm kích nhìn Sở Triết Hạo.
" Được rồi!.
thu lại cái vẻ ham ăn của cậu đi "
Sở Triết Hạo một bộ dáng ghét bỏ không thèm nhìn Diệp Tâm, cậu quay sang hỏi Ái Linh.
" Ái Linh gần trường mới mở một quán đồ nướng, đám bạn của mình định tối nay đi cậu và Diệp Tâm có muốn đi cùng cho vui không "
Ái Linh đang thong thả uống trà đào nghe thế cô chớp mắt suy nghĩ một lát!.
Ưm đồ nướng sao lâu rồi cô cũng chưa ăn!.
khẽ chẹp miệng một cái nhìn về phía Diệp Tâm!
Diệp Tâm nghe đến ăn uống thì hai mắt sáng rỡ gật đầu như băm tỏi đáp.
" Được!.
đi đi đi!.
ăn đồ nướng rất ngon sao không đi được "
Nhìn dáng vẻ này của Diệp Tâm, Ái Linh và Sở Triết Hạo không hẹn mà nhìn nhau bật cười ha hả!.
nói cô nàng heo cũng không oan uổng chút nào!.
Ái Linh xoay người định sang bên kia lấy ba lô lại vô tình nhìn thấy Từ Ngôn Mặc vừa vặn cũng xoay người rời đi, cô khó hiểu nhìn theo bóng lưng anh!.
sao hôm nay cứ thấy quanh người anh luôn toả ra khí tức âm u vậy nhỉ!.
.
Cô khẽ lắc lắc đầu! chắc tại cô nghĩ nhiều rồi!.
.
quẳng chuyện này sang một bên cô vui vẻ đi lấy balô!.
la la la đi ăn thịt nướng thôi la la la!.
.
Từ Ngôn Mặc cả người đầy lệ khí rời đi anh cầm chai nước trong tay ném thẳng vào thùng rác, hít một hơi thật sâu bình ổn lại tâm trạng anh khẽ bật cười thành tiếng!
Ha! anh rốt cuộc là bị gì vậy chứ khi không lại nảy ra cái ý nghĩ đem nước cho con nhóc kia!.
.
người ta uống trà đào rồi ai như anh chỉ uống mỗi nước lọc!.
hừ!.
.
Từ Ngôn Mặc đưa tay vò tóc biến nó rối bù như tổ quạ, may là anh đứng nơi khá vắng vẻ nếu không để sinh viên khác thấy anh bộ dáng như vậy thì sẽ kinh ngạc đến trố mắt ra! ! thầy huấn luyện hung tàn ác sát hằng ngày cũng có bộ dáng như tên ngốc vậy sao!.
Từ Ngôn Mặc cũng vô cùng khó hiểu với bản thân, anh không biết vì sao ngay từ lần đầu gặp mặt cô nhóc đó trong anh luôn thấy cảm giác vô cùng thân thuộc không nói nên lời, ánh mắt anh luôn không tự chủ mà nhìn về phía cô nhiều hơn.
Anh thừa nhận khi trò chuyện cùng nhau ở phòng y tế anh rất vui vẻ, như thể khoảng cách giữa hai người được kéo gần một chút vậy! ! Nhưng cũng chỉ là một chút thôi mà thôi!.
" Từ Ngôn Mặc!.
mày tỉnh táo lại, mày chỉ đang quan tâm học sinh của mày mà thôi ".