Khanh Vốn Phong Lưu

chương 77: phùng uyển có thai?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Kentu.

Biên tập: Loyal Pang.

Triệu Tuấn dõi mắt nhìn theo bóng lưng Phùng Uyển rời đi, môi mỏng mím chặt.

Trăng sáng dần dần trên đầu ngọn liễu.

Sau khi Phùng Uyển đọc sách một hồi rồi đặt xuống. Nàng nghiêng đầu nhìn ánh trăng rải rác trên mặt đất bên ngoài cửa sổ.

Trong ánh trăng nhạt, bóng dáng nàng ung dung đứng thẳng, giống như nham thạch nghìn đời không thay đổi. Trong sự vững vàng lộ ra vẻ tự tại vĩnh viễn.

Phất nhi đứng trong góc, giống như nhìn xuất thần.

Một hồi lâu, ả cúi đầu xuống, nhìn bóng mình gầy gò. Phất nhi cắn cắn môi

Cũng không biết trôi qua bao lâu, ả đi tới phía sau Phùng Uyển, quỳ trên mặt đất, tiếng ả sợ hãi truyền đến, “Phu nhân, chắc chắn là Dã nhi hạ độc trong cháo này.”

Dã nhi là tỳ nữ hầu hạ hai người Mi nương và Quyên nhi.

Phùng Uyển từ từ quay đầu lại.

Dưới ngọn đèn dầu, đôi mắt nàng như làn thu thủy, kinh ngạc nhìn Phất nhi. Phùng Uyển dịu dàng chậm rãi hỏi han: “Sao nói ra lời ấy?” Ở trong giọng điệu này không hề nghe ra vẻ khẩn trương, hoặc là nói, chẳng hề quan tâm.

Phất nhi không nhịn được ngẩng đầu lên, hoài nghi nhìn Phùng Uyển một cái. Đối diện với đôi mắt của nàng khuất sáng lên trong bóng tối, Phất nhi sợ tới mức vội vã cúi đầu xuống.

Tuy Phùng Uyển không thèm để ý, nhưng nàng giọng nói hơi cao. Phất nhi vẫn muốn nói ra những gì mình quan sát được.

Cắn chặt môi, Phất nhi hạ giọng nói: “Lúc vừa mới bắt đầu nấu cháo, Dã nhi đã tới một lần, nô tỳ thấy nàng dừng lại một lúc ở bên cạnh nồi cháo.”

Nói tới đây, Phất nhi nói phân tích tỉ mỉ: “Trước khi nấu cháo, từng tiếp xúc cháo chỉ có nô tì, Tả nhi, còn có Dã nhi. Vũ nương là chủ tử của Tả nhi, nàng không dám cũng không thể gây ra chuyện bất lợi cho Vũ nương. Nô tì là người của phu nhân, không có mệnh lệnh của phu nhân, nô tì sẽ không ra tay, chỉ có thể là Dã nhi này. Còn nữa phu nhân, sau khi người đã nói không hề truy xét nữa, Mi nương còn cười. Phất nhi cho là, Dã nhi chính là Mi nương phái tới, nàng để lang chủ ở lại trong phòng, tức là không muốn khiến người ta nghi ngờ.”

Những lời này phân tích tỉ mỉ, bất kể là lập trường của mọi người, hay là động cơ, đều thấy như vậy rất đúng.

Dưới ánh trăng, cô gái gầy yếu trung thành nịnh bợ vừa ngẩng đầu vừa nói, nhìn Phùng Uyển bằng cặp mắt thật thà chất phác lại hiện lên vẻ khôn lanh kia của ả.

Đặc biệt là lúc nhìn Phùng Uyển, ánh mắt của ả đơn thuần sạch sẽ không hề dính hạt bụi. Dường như, trong mắt ả Phùng Uyển là trời của ả, chính là chủ tử ả phục tùng cả đời, bất kể nàng như thế nào ả cũng sẽ không lừa gạt nàng.

Lúc này Phất nhi đang thể hiện chính ả. Đặc biệt là câu nói “Nô tì là người của phu nhân, không có mệnh lệnh của phu nhân, nô tì sẽ không ra tay” kia lại càng vô cùng trực tiếp cho thấy lập trường của ả.

Ả muốn nói cho Phùng Uyển, ả là người đã thông minh lại trung thành. Lại có chút tâm sự nho nhỏ, đó cũng chỉ người thông minh mới có.

Phất nhi như vậy ư, ở kiếp trước lúc ả loay hoay không thở nổi, chắc chắn là trợ thủ tốt nhất. Ả luôn lần lượt hoàn thành tốt đẹp chuyện mà nàng giao phó. Ả luôn biết là nàng nghĩ gì muốn gì, tất cả lời nói và hành động đều thân mật.

Nhớ ngày đó, nàng từng vì Phất nhi theo Phùng Vân sau đó lại đến Triệu phủ mà nghi ngờ. Nhưng đó là lòng nghi ngờ cũng được, bất an cũng được, đều ở trong từng ngày một chung sống với nhau đã trở thành quên lãng, buông lỏng.

Thời gian này kiếp trước, nàng sẵn lòng dùng một chút tiền bạc để đổi lấy sự trung thành của Phất nhi. Dù sao có tỳ nữ thông minh tri kỷ như vậy cũng không dễ tìm đúng không?

Tim Phùng Uyển đập mạnh và loạn nhịp một hồi, thu hồi tâm tư suy nghĩ lung tung. Nàng cúi đầu, mặc ột lọn tóc xõa ra buông ở trên trán, cúi đầu xuống nói dịu dàng: “Ngươi nói rất có lý.”

Nhận được Phùng Uyển tán thành, hai mắt Phất nhi sáng rực, trong nháy mắt trên khuôn mặt gầy yếu lại rạng rỡ.

Giọng nói Phùng Uyển thản nhiên phân phó nói: “Nhưng mà chuyện này đã qua, lời ngươi vừa mới nói không thể nhắc lại.”

Giọng nói vui mừng của Phất nhi truyền đến, “Vâng, vâng, phu nhân nghĩ thật chu đáo.” Dừng một chút, Phất nhi khẽ nói: “Mấy lần Vũ nương bất kính với phu nhân, lần này mất hài tử, coi như là báo ứng.”

Lời nói này của ả lưu loát, vừa nói vừa cẩn thận nhìn Phùng Uyển.

Quả nhiên, vẻ mặt Phùng Uyển thờ ơ, cũng không dạy dỗ ả, mà cũng không phủ nhận. Nàng chỉ nói một câu, “Muộn rồi, nghỉ ngơi đi.”

“Vâng.”

Phất nhi vội vã bước lên phía trước, cởi ngoại bào xuống giúp Phùng Uyển, hầu hạ nàng lên sập.

Cho đến khi nàng nằm ngủ, Phất nhi hạ màn trướng xuống, và thổi tắt nến rồi mới từ từ lui ra ngoài.

Trong phòng, trên giường, tiếng hít thở của Phùng Uyển khẽ khàng, dần dần chuyển thành tiếng ngáy.

Nghe tiếng ngáy, Phất nhi nâng tay áo lau lau cái trán không có chút mồ hôi nào, trong bụng thả lỏng thở một hơi mạnh: Cuối cùng cũng khiến cho phu nhân không giận nữa rồi.

Lúc Tả nhi bị đuổi, lại thêm lời nói của phu nhân, Phất nhi càng nghĩ càng kinh hãi, càng nghĩ càng sợ. Loại kinh hãi này khiến ả cảm thấy, nếu không vãn hồi gì đó ở trước mặt phu nhân, chỉ sợ ả sẽ không còn đường lui như Tả nhi.

Ngày hôm sau là ngày trời trong.

Tin chiến thắng liên tiếp báo về, bầu trời quang đãng, thật sự là dịp rất tốt để người ta thư giãn. Sáng sớm Phùng Uyển đã bị Triệu Tuấn kéo lên xe ngựa.

Chỉ có điều lần này không chỉ có mình nàng lên xe ngựa, ngoại trừ Vũ nương còn cần phải tịnh dưỡng thì Mi nương và Quyên nhi, Phất nhi Dã nhi cũng đều đi theo.

Lúc hai chiếc xe ngựa Triệu phủ ra khỏi cửa, khắp các ngã tư đường đều kín xe ngựa, bên trong xen lẫn vô số tiếng kêu la cùng với tiếng cười nói truyền đến.

Triệu Tuấn nhìn chằm chằm Phùng Uyển một mình im lặng an tĩnh, đưa tay khẽ véo bên hông Mi nương, cười nói: “Im lặng một chút, hiện tại trên đường đều là quý nhân, nàng cũng không thể khiến phu chủ mất mặt mũi được.”

Khuôn mặt Mi nương đỏ ửng, êm ái vâng một tiếng, theo ánh mắt Triệu Tuấn, cũng nhìn về phía Phùng Uyển.

Nàng ta nhìn ra được, bởi vì phu nhân ở chỗ này, nên lúc lang chủ và mình thân mật hơi mất tự nhiên.

Giống như thế, bởi vì cái nhìn ngày đó của phu nhân, cho tới bây giờ Mi nương còn run lẩy bẩy, cũng không dám quá mức càn rỡ ngay trước mặt Phùng Uyển. Thậm chí Mi nương nghĩ đến, nếu phu nhân có một chút bất mãn thì nàng ta sẽ lập tức cách xa lang chủ một chút.

Phùng Uyển bị bọn họ quan sát, lúc này lại mơ mơ màng màng.

Sáng sớm vừa mới rửa mặt xong, nàng vừa ngủ thiếp đi, sau đó lại nằm mơ.

Trong mơ, nàng bị cái tát vừa mạnh vừa nặng kia làm ngã xuống xe ngựa, lăn vài vòng dừng lại dưới xe.

… Quả nhiên giống như kiếp trước.

Nhưng mà ở kiếp trước, lúc nàng đã mang thai, cái tát kia còn làm mất đi cốt nhục của nàng.

Trong lúc Phùng Uyển ngẩn ngơ, xe ngựa tiếp tục chạy, chỉ trong thời gian chốc lát đã ra khỏi cửa thành nam. Vừa ra khỏi cửa thành, chỉ thấy nơi nơi đều là xe ngựa. Âm thanh ồn ào náo nhiệt cùng tiếng cười duyên đùa giỡn, khắp nơi đều là đám con em quý tộc, người nhà quan lại. Ở bên cạnh những người này, lại thêm chói mắt chính là nhiều đội hộ vệ dũng mãnh cao lớn cùng với võ tướng quý tộc đang mặc khôi giáp, lưng đeo trường cung.

Nhìn vào bọn họ, Triệu Tuấn hạ giọng nói: “Đây là ý của bệ hạ. Ở trên triều người nói, đại chiến sắp thắng, không khí cuối thu thoải mái, mọi người đều nên đi dã ngoại săn thú. Người còn nói, ai săn dã thú được nhiều nhất, tài nhất thì người đó đại diện cho triều đình đi nghênh đón những người kia trở về.”

Y nói tới đây, nghĩ đến mình bất đắc dĩ từ bỏ cơ hội, cười khổ một lúc lâu mới nói rệu rã: “Người trong phủ ta không nhiều lắm, lại không có hộ vệ giỏi giang, chuyện săn thú này chỉ có thể miễn.”

Nói tới đây, y nhìn sang phía Phùng Uyển nhưng lại thờ ơ nói với Mi nương: “Khắp nơi này đều là quý nhân, các nàng đi xuống một chút đi. Nhớ rõ thân phận của mình, thà rằng chịu thiệt cũng phải cung kính nhiều hơn.”

Nghe được y căn dặn Mi nương đáp: “Dạ.”

Đoàn xe tiếp tục đi thẳng về phía trước.

Chỉ chốc lát, xe ngựa ngừng lại phía trước, đã đến núi Nam Minh – địa điểm của cuộc du săn lần này.

Tuy núi Nam Minh này không cao, nhưng kéo dài hơn trăm dặm, núi non chập chùng, cổ thụ trọc trời, còn có sơn đạo sâu thẳm, quả thực là chỗ dã thú thích thường xuyên lui tới.

Xe ngựa Triệu phủ dừng lại, Mi nương và Quyên nhi nghe căn dặn liền đi xuống xe ngựa. Các nàng vừa hành động, Phùng Uyển cũng vén rèm xe lên chuẩn bị xuống xe.

Đúng lúc này, Triệu Tuấn gọi: “Uyển nương!” Giọng nói thật là dịu dàng.

Phùng Uyển ngoảnh đầu lại, hai mắt đen láy lẳng lặng nhìn y.

Đối diện đôi mắt của nàng, Triệu Tuấn ho khan một cái, khẽ nói: “Mi nương các nàng xuất thân thấp hèn, không cùng đẳng cấp. Uyển nương, còn phải phiền nàng để ý nhiều hơn rồi.”

Lời của y rất khách sáo, sự khách sáo này hoàn toàn khác hẳn với thường ngày, bộc lộ ra sự quan tâm của y, khiến Phùng Uyển không biết tại sao trong lòng trào dâng bi thương: Kiếp trước, nàng làm tất cả vì y, không hề nhận được nửa câu khách sáo của y? Lần này, nàng khoanh tay ngồi nhìn, còn trực tiếp nói hòa ly như vậy, thế mà y lại để ý, quan tâm.

Thu hồi ánh mắt, Phùng Uyển không trả lời mà là trực tiếp xuống xe ngựa.

Thấy nàng không nói lời nào liền đi, Triệu Tuấn cố áp chế cơn giận, liều lĩnh xông lên trước một bước, giọng nói của y cất cao, lớn tiếng quát lên: “Uyển nương! Nàng không nghe thấy sao?”

Phùng Uyển quay đầu lại.

Nàng im lặng nhìn y rồi nói: “Phu chủ bảo thiếp để ý, thì thiếp phải làm.”

Dứt lời, nàng cất bước đi đến phía trước.

Ngồi trong xe ngựa, Triệu Tuấn nhìn trừng trừng bóng lưng Phùng Uyển thật lâu cũng không nói gì.

Phùng Uyển vừa đi, Phất nhi lập tức đi theo ra, vươn tay muốn đỡ nàng, thấy Phùng Uyển lưng eo thẳng tắp, đi lại tao nhã thì thu tay về.

Nhìn Mi nương đi phía bên trái sơn đạo một cái, Phất nhi cung kính hỏi han: “Phu nhân, các nàng ờ chỗ ấy rồi, có muốn đi qua không?”

Phùng Uyển gật đầu, nói: “Cũng được.”

“Vậy nô tì dẫn đường cho phu nhân.” Hiếm khi được ra cửa, tâm tình Phất nhi cũng vui sướng, ả nhảy lưng tưng đi ở phía trước.

Chỉ chốc lát, Phùng Uyển đã đuổi kịp đám người Mi nương.

Rất hiển nhiên, Triệu Tuấn phải thất vọng rồi. Triệu phủ hai bữa không no, đám tỳ thiếp lại thường quen ở trong khuê phòng, thể chất mọi người yếu ớt. Vòng quanh như vậy chưa tới hai khắc, ngay cả nói cũng không nói nổi. Cho dù thấy những đám phu nhân quý nữ kia đang vui vẻ nói chuyện với nhau, cũng không có tinh thần hăng hái tham gia náo nhiệt.

Nghỉ ngơi một lúc, Phùng Uyển phất tay áo nói: “Quay lại đi.”

Đám tỳ thiếp đã không chịu nổi, thừ ra từ lâu, nghe vậy thì mừng rỡ vội vàng đáp: “Vâng, vâng.”

Lúc đám người Phùng Uyển đi tới bên cạnh xe ngựa, Triệu Tuấn không có ở đây. Thấy Phùng Uyển ngồi lên xe ngựa, Mi nương và Quyên nhi hơi sợ nàng, viện cớ phải bàn chuyện liền tránh ở bên cạnh nghe ngựa chần chừ không chịu lên.

Các nàng không muốn đi lên thì bản thân Phùng Uyển sẽ không ép buộc. Nàng dựa vào tường xe, hai mắt nhắm lại bắt đầu dưỡng thần.

Đúng lúc này, một loạt tiếng cười nói truyền đến.

Trong tiếng cười nói này, trong đó có một giọng nói to nhất, chính là giọng của Đại công chúa!

Phùng Uyển mở vụt hai mắt ra: Tới rồi!

Nơi sơn đạo phía trước, mười mấy nữ lang quý tộc cưỡi ngựa, đang cười cười nói nói đi về phía bên này.

Lúc này một vị quý nữ liếc tới Phùng Uyển, đầu tiên ánh mắt nàng ta chỉ sượt qua, trong nháy mắt nhanh chóng quay đầu lại, đánh giá tỉ mỉ kỹ càng Phùng Uyển mấy lần, quý nữ này bỗng cười nói: “A Nhã, cô nhìn kia là ai?”

Nàng ta giơ roi ngựa lên chỉ về phía Phùng Uyển, cười tủm tỉm nói: “A Nhã, nghe nói lần trước ở trong chùa Kim Hoằng, bởi vì phụ nhân kia nên cô bị người ta chê cười đến nay. Làm sao đây? Nàng ta lại xuất hiện kìa.”

Quý nữ này cười nói hỉ hả, trong mắt ranh mãnh xấu xa đều là sợ thiên hạ không loạn.

Một quý nữ khác quan sát Đại công chúa Trần Nhã sắc mặt xanh mét mím môi lại, ở một bên thấy thú vị nói: “Ôi, cô đừng nói với A Nhã nữa. Bây giờ A Nhã đã thay đổi nhã nhặn nhát gan rồi, cô ta không dám báo thù đâu, hì hì.”

Những quý nữ này tuy xưa nay chơi thân với Trần Nhã, chuyện Trần Nhã vì Phùng Uyển – vị ngoại thần phụ cỏn con này mà nhiều lần bị nhốt lại và răn đe cũng truyền đến tai bọn họ.

Gương mặt Trần Nhã càng lúc càng xanh, đôi mắt trợn trừng nhìn Phùng Uyển cũng càng lúc càng hung dữ.

Trong khi chúng nữ đang cười đùa, ả chợt bĩu môi một cái, roi quất mạnh lên ngựa, cả người xông thẳng đến chỗ Phùng Uyển.

Cuối cùng cũng tới!

Đương lúc Trần Nhã xông thẳng hướng Phùng Uyển, phía sau cách đó không xa truyền đến tiếng kêu của Triệu Tuấn có phần hoảng loạn, “Đại công chúa hạ thủ lưu tình!”

Tiếng kêu của y rất vang dội, Trần Nhã cũng nghe được.

Nhưng ả đã bị chọc giận, không hề nghĩ dừng lại.

Cũng hoảng loạn giống Triệu Tuấn còn có đám tỳ thiếp Triệu phủ.

Phùng Uyển không hoảng loạn.

Nàng làm như không biết Trần Nhã đang xông về phía mình, nàng đang mở cửa xe, cúi đầu khom lưng nhìn phía dưới.

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh!

Trong nháy mắt, Trần Nhã đã xông tới gần. Ả hung tợn trừng Phùng Uyển, roi ngựa trong tay vung lên, mở miệng muốn quát mắng vài câu, thế nhưng từ đầu tới cuối Phùng Uyển không nhìn ả.

Tiện phụ này dám không nhìn mình! Sắc mặt Trần Nhã xanh mét, cũng lười nói nhiều với nàng, tay phải vung lên, roi ngựa kia quất thành một đường thẳng tắp, nặng nề đánh về phía Phùng Uyển!

Roi ngựa phất qua không khí, truyền đến từng tiếng vun vút rồi nặng nề quất lên Phùng Uyển!

Đúng lúc này.

Cũng không biết là cố ý hay là vô tình, tay Phùng Uyển nắm lấy cửa xe đẩy ra phía ngoài!

Đúng lúc đẩy ra thêm phần roi ngựa quất tới thật mạnh, chỉ nghe một tiếng “bốp” vang lên. Nó quất lên trên cửa xe. Sau đó, roi ngựa kia bật ra mới quất về phía Phùng Uyển.

Đương lúc Trần Nhã hơi hoang mang, không biết roi ngựa của mình có quất trúng Phùng Uyển hay không. Chỉ nghe thấy đột nhiên Phùng Uyển kêu thảm thiết một tiếng, lăn xuống xe ngựa!

Nàng ngã xuống như thế, nặng nề lăn xuống xe ngựa. Đương lúc mọi người kêu sợ hãi, sau khi Phùng Uyển lăn mấy vòng, đột nhiên ôm bụng hét thảm thiết.

Mà lúc này, tất cả mọi người đều thấy, nơi dưới váy Phùng Uyển đang nhanh chóng loang đỏ, loang đỏ…

Chỉ là trong một cái chớp mắt, dưới váy Phùng Uyển đã là một mảnh đỏ lòm nhìn thấy mà ghê người!

Thấy tình cảnh này, Trần Nhã ngơ ngác, sau đó mọi người đến chen lấn vây quanh cũng là ngẩn ra!

Trong vô số ánh mắt ngơ ngác, Phùng Uyển ôm bụng dưới đau thương kêu lên: “Đau bụng quá, con của ta, con của ta….”

Con?

Vẻ mặt mọi người sợ hãi kinh hoảng, đồng loạt nhìn đại công chúa chòng chọc.

Cùng cảm giác kinh hoàng, bùi ngùi nhưng khác với người bên cạnh chính là Triệu Tuấn vội vã đến và Phất Nhi đứng ở một bên. Dường như kinh hãi quá độ đến ngây người, khiến mắt choáng váng.

Đặc biệt là Triệu Tuấn, y chết lặng người, líu lưỡi lẩm bẩm nói: “Con, Uyển nương có con ư?” Đầu tiên là y vươn tay sờ sờ sau ót, trong nháy mắt không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên sắc mặt y xanh mét!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio