Khanh Vốn Phong Lưu

chương 78: cảm kích thì đã sao?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Triệu Tuấn mặt xanh mét, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Phùng Uyển, giống như trước mắt là một kẻ nổi đầy đậu mùa, ngực như bị ai đánh mạnh, khiến y chỉ có thể há mồm thở dốc.

Nhưng không ai chú ý đến sự khác thường này của y.

Mọi người chỉ giật mình, ngơ ngác nhìn Phùng Uyển đang kêu thảm thiết, sau đó nhìn về phía Đại công chúa.

Lúc này mấy quý nữ thân thiết với Đại công chúa cũng chỉ biết đứng nhìn.

Rốt cục, có mấy tiếng quát nghiêm nghị truyền đến, “Đã xảy ra chuyện gì?” “Đằng trước có chuyện gì mà đứng tập trung lại vậy?” “Chuyện gì đã xảy ra?”

Mấy giọng nói kia vừa vang lên, mọi người lập tức lui về phía sau, để lộ ra Phùng Uyển và Đại công chúa bị vây ở giữa.

Người vừa đến chính là các trọng thần trong triều.

Các trọng thần vừa nhìn đã thấy Phùng Uyển đang che bụng, dưới váy dính đầy máu tươi, cũng nhìn thấy tay Đại công chúa đang cầm roi ngựa.

Tướng quốc dẫn đầu đi đến, y cau mày, hỏi một người: “Xảy ra chuyện gì?”

Người nọ cũng là người lanh lợi, y cung kính đáp: “Đại công chúa đột nhiên đến đây, quất một roi vào phụ nhân này, phụ nhân này ngã xuống xe ngựa, sảy thai rồi.”

Lông mày tướng quốc cau chặt.

Y quay đầu lại.

Lại nhìn về phía Phùng Uyển đang rên rỉ đau đớn trên đất, mặt tướng quốc lập tức biến sắc, nói hoảng hốt: Lại là nàng!

Ngay lập tức, y quay đầu nhìn về phía Đại công chúa.

Đại công chúa lúc này chỉ còn biết ngây ngốc đứng bên cạnh, đôi mắt trắng dã trợn lớn, ánh mắt nhìn về phía Phùng Uyển tuy hoang mang, nhưng vẫn chưa nguôi cơn giận.

Tóm lại, trên gương mặt của ả, không hề có chút áy náy nào!

Tướng quốc lắc đầu, hơi chán ghét, cũng hơi phiền não quát lên: “A Nhã!” Thê tử của y chính là em gái của hoàng hậu, y cũng là cậu của Trần Nhã, có thể gọi thẳng tên.

Tướng quốc nhìn Trần Nhã, trầm giọng hỏi: “Phụ nhân này đã làm gì, sao ngươi lại tức giận như thế?”

Giọng nói tướng quốc rất nặng nề, trong sự nặng nề ấy còn mang theo sự thất vọng khôn tả.

Trần Nhã bừng tỉnh, ả hét lớn: “Ta không có, ả ta….” ả nhìn chằm chằm Phùng Uyển, ả muốn nói, roi của ả không hề đánh trúng Phùng Uyển, dù có đánh trúng, cũng không nặng đến mức đó.

Nhưng lời nói này của ả lại không hề có sức thuyết phục, dù ả có nói ra cũng chẳng ai tin. Thật ra, ngay chính bản thân ả cũng không mù mờ.

Vì vậy, Trần Nhã nói một nửa thì ngậm miệng lại.

Tướng quốc đã quá thất vọng về ả, cũng không muốn tìm thêm bất cứ lí do gì để biện hộ cho vị Đại công chúa ngang ngược kiêu ngạo trước mắt. Y nhìn ả, sắc mặt trầm xuống, hỏi mọi người đang đứng sau lưng Đại công chúa: “Các ngươi có biết, Đại công chúa vì sao đánh phụ nhân này không?”

Mọi người lắc đầu.

Tướng quốc lạnh lùng nói: “Như vậy, việc Đại công chúa hành hung người khác, chính là một hành động tùy ý, không hề có lí do nào à?”

Lời này của y cũng quá khó nghe rồi. Trần Nhã buồn bực vô cùng, kêu lên: “Cái gì mà hành hung chứ? Một thần phụ cỏn con mà thôi, bản công chúa muốn đánh, còn cần có lí do sao?” Ả trừng đôi mắt trắng dã của mình lên, hung ác kêu: “Ngươi cũng chỉ là một thần tử, sao dám vô lễ với bổn công chúa?”

Lần này, ả vừa nói dứt câu, tướng quốc lập tức giơ tay lên, tát “bốp” một cái vào mặt ả, phẫn nộ quát: “Ngươi còn cãi sao? Thái phi nói thế nào? Mẫu hậu ngươi dạy dỗ ra sao? Phụ nhân này hiền đức trung hậu, ngươi đường đường là công chúa, sao lại có thể ức hiếp nàng như thế?”

Lời nói này cũng như cái tát kia, tướng quốc vốn không định nói ra, nhưng y quả thật đã bị dáng vẻ không coi ai ra gì, không phân biệt tôn ti lại ngu xuẩn ngang ngược kia của Đại công chúa chọc giận. Cũng đã quá chán ghét, lại nghĩ đến Thái phi đều tỏ với người ngoài là vô cùng xem trọng Phùng Uyển, y cũng không thể giữ lại mặt mũi cho cô cháu gái này.

Một tát này của tướng quốc, lanh lảnh vang dội. Một cái tát vừa vung ra, bên má trái của Đại công chúa liền hiện lên năm dấu tay rõ rệt.

Đại công chúa từ nhỏ được nuông chiều, có lúc nào bị đánh như vậy đâu? Ả thét chói tai, đôi mắt trắng dã căm hận nhìn chằm chằm tướng quốc, như muốn liều mạng gào thét xông lên lôi đánh.

Dĩ nhiên ả không thành công, chỉ vừa mới nhúc nhích, đã có mấy người đồng thời giữ ả ta lại.

Nhưng một màn này cũng không thoát khỏi mắt mọi người. Trong sự đau lòng và thất vọng không thể che dấu của tướng quốc, tiếng nghị luận vang khắp bốn phía.

“Đó là hẳn là một phụ nhân hiền đức, không biết sao lại mạo phạm Đại công chúa chứ?”

“Ôi, mạo phạm gì chứ? Ngươi không thấy à, Đại công chúa vốn kiêu ngạo ngang ngược, ả cần gì phải chú ý xem đối phương có hiền đức hay không.”

“Nghe tiếng Đại công chúa ngang ngược kiêu ngạo đã lâu, không ngờ lại đến mức độ như thế!”

“Quả thật khiến người ta vừa nhìn thôi đã ghét!”

“Vừa độc địa vừa ngu xuẩn, triều ta sinh ra một công chúa như vậy, thật đáng hổ thẹn!”

“Khó trách không ai dám cưới!”

………

Tiếng nghị luận tuôn trào như sóng, không hề bận tâm đến thân phận của Đại công chúa. Trên thực tế, ở đây phần lớn đều là những người danh dự uy tín, người thật sự quan tâm thân phận công chúa của ả cũng không nhiều lắm.

Nghe mấy lời công kích không hề kiêng kị, lại thêm mấy ánh mắt khinh thường chán ghét từ bốn phía, trái tim Đại công chúa đập thình thịch, cảm giác như có một luồng máu nóng đang xông lên khắp mặt.

Trong nháy mắt, gương mặt vốn trắng nõn của ả lập tức biến thành màu đỏ tía!

Tiếng nghị luận bốn phía càng lúc càng vang, mấy kẻ đứng sau lưng vốn là bạn tốt của ả, lúc này cũng lặng yên lui về phía sau.

Có câu miệng lưỡi thế gian, các ả cũng chỉ là mấy cô gái chưa gả, nếu bị mọi người xem như độc phụ ngu xuẩn như Đại công chúa thì làm sao tìm được vị hôn phu tốt nữa chứ?

Bất tri bất giác, bên người Đại công chúa không còn một bóng người.

Bất tri bất giác, ả trở nên cô đơn lẻ bóng.

Lúc này, một ngụm tanh tưởi theo cơn nóng giận đột nhiên xông ra khỏi lồng ngực ả, trào dâng khỏi cổ họng.

Đại công chúa kiên quyết nuốt ngụm máu tươi này xuống. Ả trợn mắt nhìn chằm chằm Phùng Uyển, tay nắm roi ngựa run rẩy.

Ả muốn thét chói tai, muốn xé nát khuôn mặt đang nhíu mày, đang rên rỉ kêu đau kia của Phùng Uyển!

Nhưng lí trí còn tồn tại của ả nói cho ả biết, lúc này, tốt nhất ả khong nên làm gì cả.

Lúc này, tướng quốc đã không còn để ý đến Đại công chúa, y xoay người nhìn về phía Phùng Uyển.

Y tiến lên một bước, muốn tự tay đỡ, lại nhớ đến thân phận của Phùng Uyển, lại quay sang hỏi: “Phu quân của phụ nhân này đâu?”

“Có hạ thần.”

Giọng nói hơi do dự lại yếu ớt của Triệu Tuấn vang lên.

Lúc này sắc mặt y hoảng hốt, lúc thì vì biết thê tử có thai nên giận dữ vô cùng, lúc thì vì mấy quý nhân xung quanh chán ghét Đại công chúa mà hoảng sợ —— Cả triều Trần này, Đại công chúa được coi là núi dựa vững chắc nhắc của y. Núi dựa lúc này đã bị các quý tộc bài xích, địa vị không ổn, điều này khiến y nảy sinh cảm giác hoang mang.

Tướng quốc trừng mắt liếc nhìn Triệu Tuấn sợ hãi rụt rè, quát lên: “Lo lắng cái gì? Mau lại đỡ thê tử ngươi đi!”

Triệu Tuấn bị y quát như thế, vội vàng đáp: “Dạ, dạ!”

Tuy y đáp lại rất nhanh, nhưng dáng vẻ nhát gan nao núng kia của y cũng đủ khiến chúng quý tộc vốn coi trọng sự gan dạ tỏ vẻ khinh thường.

Có một kẻ quyền quý lắc đầu, thầm nghĩ: Khó trách bệ hạ đã hứa hẹn nhiều như thế, nhưng người này vẫn không dám nhận. Là một kẻ chết nhát, không có tí dũng cảm, làm sao dám ra sa trường chứ?

Triệu Tuấn đang rối rắm, cũng không hề chú ý đến vẻ bất mãn của mấy quý tộc xung quanh. Y cúi đầu đi đến phía trước, đưa tay đỡ Phùng Uyển.

Vì trong lòng có hận, y cũng bất chấp máu tươi đầm đìa trên váy Phùng Uyển, nửa lôi nửa kéo nàng nhét vào xe ngựa.

Hành vi này của y càng khiến các nữ lang xung quanh bất mãn.

Triệu Tuấn nâng Phùng Uyển lên, bản thân sửng sốt một hồi mới nhớ tới việc mình cũng phải lên xe. Y quay đầu nhìn về phía tướng quốc, khẽ nói: “Hạ thần, hạ thân đi đây?”

Việc này còn phải hỏi y nữa sao?

Chân mày tướng quốc nhăn lại, không nhịn được vung tay lên, quát: “Đi đi. Đại phu sẽ lập tức đến đây.”

“Dạ, dạ”

Xe ngựa của Triệu phủ rốt cuộc chạy đi. Chúng lướt qua đám người, lắc lư chạy nhanh vào thành.

Lúc này chỉ còn lại mỗi Đại công chúa.

Tướng quốc rõ ràng không muốn để ý đến ả, liền phất tay quát lên: “Giải tán đi.” Nói rồi xoay người sải bước bỏ đi.

Cho đến khi mấy kẻ quyền quý rời đi, Đại công chúa vẫn còn đứng ngu si tại đó. Ả nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt lúc xanh lúc tím nắm chặt roi ngựa.

Cũng không biết đã trải qua bao lâu, ả mới phát hiện bốn phía yên tĩnh lạ thường. Quay đầu nhìn lại, đám bạn tốt của Đại công chúa lúc này đều không có đây, chỉ có mấy hộ vệ tỳ nữ vẫn yên tĩnh đứng đó, không nói tiếng nào. Ả không khỏi thét to: “Còn đứng đó hả? Đến đây dìu bản công chúa!”

Tiếng quát sắc lạnh, the thé, chứa oán khí kia lại như bị chặn lại, vang vọng trong trời đất.

Trong khoảnh khắc, Đại công chúa cảm giác được ánh mắt đến từ bốn phía càng thêm chán ghét.

Loại ánh mắt này, vẫn là loại ánh mắt này!

Đại công chúa hận vô cùng! Ả trừng mắt nhìn mọi người, mấy ánh mắt kia vội tránh né, mấy kẻ có thân phận cao thì không cần tránh né, ánh mắt nhìn về phía ả không hề che dấu sự khinh bỉ.

Hàm răng của Đại công chúa nghiến vào nhau nghe ken két.

Ả đứng đó một hồi, đột nhiên gào lên một tiếng, roi ngựa trong tay vung mạnh, quất đám lá cây bên dưới đang bay tán loạn, ả thét chói tai xông về phía xe ngựa của mình. Chỉ chốc lát sau, xe ngựa của Đại công chúa liền chạy khỏi đám người, bỏ trốn mất dạng.

Nằm trong xe ngựa, Phùng Uyển lúc này như không còn sức lực, nàng không nhúc nhích, chỉ có tay phải vỗ về bụng.

Nhắm mắt lại, Phùng Uyển có thể cảm nhận rõ, ở đời trước, nàng đã từng trải qua cảm giác đau đớn sức cùng lực kiệt như thế nào….Thể chất của nàng vốn không dễ thụ thai, kết hôn hai năm, vất vả lắm mới mang thai, lại bị Đại công chúa đột nhiên đánh sảy. Loại hận này, dù là chuyện đã cách nhiều năm, trải qua hai kiếp, vẫn khắc sâu trong linh hồn nàng.

Đáng tiếc, ở kiếp trước, nàng không có đám người Thái phi làm hậu thuẫn, tướng quốc cũng không hề nhớ nàng. Quan trọng nhất là, vì không muốn gây họa cho Triệu Tuấn, nàng lựa chọn nhẫn nhịn, yên lặng nhận mọi nhục nhã từ Đại công chúa và đám bạn tốt của ả.

Kiếp này chuyện đã khác rồi.

Từ sớm lấy một túi máu giấu trên người, rốt cục thỏa mãn vì đã báo một nửa thù hận.

………..

Nghiêm chỉnh mà nói, Trần Nhã cũng không phải là người thông minh. Kiếp trước, nàng thua trong tay Trần Nhã, thực ra là vì nàng luôn lấy Triệu Tuấn làm đầu, thà nhận oan ức, cũng không muốn cản đường thăng tiến của y.

Nàng cố gắng nhẫn nhịn, khắc chế mấy lần muốn đánh trả, khiến Trần Nhã cảm thấy bản thân ả là kẻ tàn nhẫn có thủ đoạn.

Về phần kiếp này, tất cả đã khác.

Trần Nhã có thân phận cao hơn nàng, nhưng dù là công chúa, địa vị của ả cũng cần được duy trì. Lúc này, điều nàng có thể làm, chính là từng chút từng chút làm lung lay địa vị của Trần Nhã. Cho đến một ngày, dù là Hoàng thất hay Quý tộc, vừa nhắc đến Đại công chúa thì sẽ như nhắc đến một vật tôm tép cỏn con nào đó, một vật đáng ghét mà bệ hạ cũng phải ngại ả làm mất mặt, vứt ả vào lãnh cung, như vậy thôi là nàng đã cách thành công không xa nữa.

Trong xe ngựa lắc lư, Triệu Tuấn vẫn nhìn chằm chằm Phùng Uyển, bàn tay siết chặt rồi lại thả lỏng, siết chặt rồi lại thả lỏng, nhưng vẫn không cách nào mở miệng.

Cho đến khi đến cửa thành, Triệu Tuấn đột nhiên quát lên “Cút! Cút khỏi chiếc xe ngựa này cho ta!”

Y rống mắng, tất nhiên là đám người Mi Nương.

Mấy người Mi Nương vốn đã đứng ngồi không yên, nghe vậy vội vàng co rúm, xe ngựa dừng lại, liền nhanh chóng hoảng sợ nhảy xuống.

Cuối cùng các nàng đã đi.

Y có thể mở miệng.

Triệu Tuấn tiến đến, y đưa tay nắm chặt lấy cánh tay Phùng Uyển, nghiến răng nghiến lợi quát khẽ: “Nói! Con của ai!”

Y trợn mắt nhìn chằm chằm nàng, quát ầm lên: “Là con của ai?”

Rốt cuộc Phùng Uyển mở mắt ra.

Nàng đón nhận cơn thịnh nộ vô cùng cực của Triệu Tuấn.

Nhìn thân thể đang loạng choạng của y, Phùng Uyển ngồi thẳng người.

Cũng không để ý đến Triệu Tuấn đang gầm thét, nước miếng bay đầy trời, Phùng Uyển chậm rãi ung dung đưa tay về phía bụng.

Sau đó, nàng chậm rãi lấy ra một túi da trâu.

Dưới ánh mắt trợn to của Triệu Tuấn, Phùng Uyển lấy túi da trâu ra, đổ ra chút máu tươi còn thừa, nói với Triệu Tuấn đang há hốc mồm: “Thiếp nói láo thôi.”

Giọng nói chậm rãi của nàng lộ ra nét tao nhã, liếc Triệu Tuấn một cái, nàng lấy kéo cắt cái túi da trâu thành mảnh nhỏ. Sau đó, quăng mấy mảnh đó vào lư hương. Dưới làn khói dày đặc, nàng khẽ cúi mắt, nói nhẹ nhàng: “Thiếp vu oan Đại công chúa.”

……….

Mãi một lúc lâu sau Triệu Tuấn mới tìm lại được giọng nói của mình, âm thanh khàn khàn đục ngầu: “Nàng đã sớm chuẩn bị tốt mấy thứ này? Nàng cố ý?”

Nói xong, y đột nhiên tỉnh táo lại, đưa tay túm chặt lấy cánh tay nàng, Triệu Tuấn quát lên: “Mau lên! Nàng nhanh chóng trở lại, nói rõ ràng chuyện này! Nàng mau nói cho tướng quốc với chúng thần, là do nàng cố ý vu oan Đại công chúa!”

Y nói thật kích động, nước bọt bay khắp nơi.

Y vừa nói xong, Phùng Uyển ngước mắt lên.

Nàng như đang nhìn một kẻ ngu ngốc, lẳng lặng nhìn Triệu Tuấn.

Nhìn y, Phùng Uyển nói hờ hững: “Chàng muốn ta nói cho đám người kia, ngay từ lúc chưa ra khỏi cửa, ta đã biết trước rằng Đại công chúa sẽ đánh ta? Vì vậy liền chuẩn bị sẵn một túi máu chờ ả sao?”

Khóe miệng Phùng Uyển nhếch lên, tao nhã, nhẹ nhàng nói: “Phu chủ, tướng quốc cũng không phải kẻ ngu.”

Lời này vừa nói ra, Triệu Tuấn há to miệng, nhưng không nói nên lời.

Quả thật, chuyện này không thể hiểu nổi, Uyển Nương sao có thể đoán trước Đại công chúa sẽ đánh nàng? Lời này nói ra, chỉ sợ thế nhân đều sẽ xem như trò cười.

Ngơ ngác nhìn Phùng Uyển, Triệu Tuấn đờ đẫn nói: “Vậy nàng, làm sao biết trước chuyện này?”

Phùng Uyển nhếch môi cười yếu ớt, nàng khẽ dịu dàng giải thích: “Thiếp không biết. Thiếp giấu túi máu này là vì nghe người ta nói, dùng nó có thể dụ dã thú tới. Thiếp còn muốn thay phu chủ bắt lấy một con sói hay một con heo rừng gì đó đây.”

Nghe thấy lời nói tỏ vẻ xem trọng của Phùng Uyển đối với mình, Triệu Tuấn như sống lại, y ngồi thẳng người, giận dữ nói: “Vì sao nàng muốn hại Đại công chúa?” Mất mặt, y thống hận nói: “Nàng có biết hành động hôm nay của nàng sẽ có ảnh hưởng với Đại công chúa đến mức nào không? Nàng hại nàng ấy rồi, có biết không?”

Y vừa nói xong, nhìn vào ánh mắt của Phùng Uyển, ánh mắt này mang theo sự lạnh lùng, yên lặng, cứ như đang nhìn một kẻ ngu ngốc.

Chờ y nói xong, Phùng Uyển cúi đầu lặp lại: “Ta hại ả?” nàng chậm rãi nói: “Ta ở trên xe, ngay cả bóng dáng ả ta cũng chẳng thấy. Là do ả như một con chó điên chạy đến muốn lấy mạng ta.”

Nói đến đây, Phùng Uyển đột nhiên không muốn giải thích. Nàng nhìn Triệu Tuấn, giọng nói trầm xuống, nói từng chữ:”Triệu Tuấn, chuyện hôm nay, chàng nghe kĩ đây! Ta quả thật đã vu oan Đại công chúa, dù ta không hề có thai thì chàng cũng phải bao che. Bởi vì, ta là thê tử chàng!”

Nàng lạnh lùng nói: “Đây là chuyện lớn, tướng quốc tát công chúa một cái, văn võ cả triều, hậu cung tần phi đều đã bị kinh động. Có điều, phu thê một thể. Tướng quốc nếu biết ta lừa y, trong cơn tức giận chưa chắc sẽ không giận lây sang chàng, tuyệt đường sống của chàng. Dù sao, ta là phụ nhân của chàng!”

Nàng nói đến đây, Triệu Tuấn mới được Phùng Uyển nhắc nhở, y còn đang suy nghĩ xem nên mời đại phu đến xem mạch cho Phùng Uyển, chứng minh nàng chưa từng có thai để giữ lại sự trong sạch cho công chúa. Y đột nhiên giật mình, tỉnh táo lại. Y há hốc mồm, sắc mặt tái xanh nhìn Phùng Uyển, lần đầu tiên y phát hiện, mình lại bị Uyển Nương bắt đi chung một con đường. Nàng có việc gì thì mình cũng thế!

Y rõ ràng phát hiện, mình quả thật không thể can dự vào chuyện này, dù biết rõ đây là chuyện bất lợi với Đại công chúa, y vẫn phải tiếp tục.

Y lại càng phát hiện, mình chẳng những phải chịu đựng, còn phải thay Phùng Uyển che dấu. Chuyện gấp rút lúc này là không thể để đại phu chẩn ra được việc nàng chưa từng có thai.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio