Editor: Miliion Roses
" Khinh Ca!"
Giọng nói quen thuộc khiến cho Tống Khinh Ca căng thẳng. Giờ phút này, người cô không muốn gặp nhất là Đại Boss. Không đợi cô kịp trốn đi, Đại Boss bước nhanh đến.
Đại Boss đi đến, nhìn Cốc Vĩnh Thuần trong lời nói có nhiều khách khí: " Bác Cốc." Anh nhìn sang Tống Khinh Ca, phát hiện cô ủ rũ: " Cảm ơn bác."
" Khách khí rồi!" Cốc Vĩnh Thuần khẽ gật đầu, thấy anh đi đến coi như cũng yên tâm.
" Bác Cốc, hẹn gặp lại." Đại Boss nắm tay cô, định đưa cô dời đi.
" Phong Thành." Cốc Vĩnh Thuần gọi anh lại: " Cảm ơn cháu đối với Tâm Lôi thẳng thắn." Ông nhìn sang Tống Khinh Ca: " Nghe nói hai cháu muốn kết hôn, chúc mừng nhé."
" Cảm ơn bác." Đại Boss cười nhạt, dắt tay Tống Khinh Ca đi.
Lời hai người vừa nói khiến cho Tống Khinh Ca chấn động, sau đó giật mình nhìn anh. Tâm trạng hỗn loạn phần nào được hóa giải.
" Bác Cốc, hẹn gặp lại!"
Cốc Vĩnh Thuần khẽ gật đầu, xoay người đi vào bệnh viện.
" Không phải anh nói là gặp nhau ở sảnh lớn của bệnh viện sao? Sao em lại ở đây?" Đại Boss hơi trách móc, sau đó nhìn thấy khóe mắt của cô hồng hồng thì kinh ngạc: " Em sao vậy?"
Tống Khinh Ca trợn tròn mắt nhìn anh: " Em không sao."
Đại Boss đau lòng giúp cô lau lau lệ còn vương trên mắt: " Không sao mà lại khóc thành ra như vậy?"
" Hạt cát bay vào mắt." Nhìn cử chỉ của anh dịu dàng, khiến cô không nhịn được trong mắt lại ẩm ướt.
Đại Boss nâng mặt cô lên: " Để anh thổi giúp em."
Tống Khinh Ca vẫn còn hơi giận, đẩy đẩy tay anh. Với lại, đang ở ngoài đừng, nhiều người nhìn thấy.
Đại Boss vẫn giúp cô thổi thổi, còn nhân cơ hội hôn lên mắt cô.
Cốc Tâm Lôi vừa lái xe đến bệnh viện, vô tình chứng kiến một màn này. Bời vì kẹt xe đã làm cho cô vô cùng bực bội, giờ đây bồi thêm cảnh này nữa khiến lửa giận trong cô bùng cháy, liều mạng bấm còi ầm ĩ, sau đó nhấn mạnh chân phanh. Sau xe cô truyền đến một tiếng rầm, xe sau đụng vào xe cô khiến cho xe cô rung lắc, theo quán tính cả người nhào lên phía vô lăng, may mắn đeo dây an toàn. Mặc dù người không sao nhưng ngực bị dây an toàn nịt chặt khiến cho hơi đau.
Cốc Tâm Lôi phục hồi lại tinh thần thì thấy Đại Boss dắt tay Tống Khinh Ca đi. Cô giận đến nghiến răng, tay vỗ vào vô lăng. Lúc này, có người đến gõ gõ vào cửa xe.
Đại Boss lái xe ra khỏi bệnh viện. Không để ý đến trước cổng bệnh viện cảnh sát đang xử lý một vụ đụng đuôi xe. Lần này nhân vật chính không ai khác là "hôn thê hụt" của anh.
" Anh.. làm sao anh biết em ở ngoài cửa lớn của bệnh viện?" Tống Khinh Ca hỏi.
" Bác Cốc gọi điện thoại cho anh." Đại Boss nói, thật ra anh cũng cảm thấy kỳ lạ, không phải bác ấy và Tống Khinh Ca mới chỉ gặp nhau lần sao? Sao lại nhớ rõ cô như vậy?
Ách! Khó trách anh tìm thấy cô.
Đại Boss vừa lái xe, vừa cầm tay cô: " Nói thật với anh đi, sao em không ở sảnh lớn phòng khám bệnh đợi anh?" Anh liếc nhìn nhìn cô, anh không tin cô bị cát bay vào mắt, rõ ràng là đang khóc.
Tống Khinh Ca nhìn tay anh đang nắm tay mình: " Em biết.. anh đi xem mắt." Giờ phút này, cô đã hiểu rõ rồi vì vậy muốn thẳng thắn nói với anh.
Đại Boss nhìn cô hỏi: " Cho nên em mới khóc?"
cô rủ mi, không phủ nhận.
Đại Boss nắm chặt tay cô: " Anh xin lỗi." Nói thật, biết được nguyên nhân cô khóc, trong lòng anh.. có chút xấu hổ. Sớm biết cô thương tâm khổ sở, anh đã nói thật rồi.
Sau đó, anh đem mọi chuyện tóm tắt nói với cô, dĩ nhiên bỏ qua cảnh anh bị ông ngoại đánh.
Thật ra, mấy lời nói của Cốc Vĩnh Thuần đã làm vơi đi nỗi buồn trong lòng Tống Khinh Ca, hiện tại nghe anh nói, toàn bộ hiểu lầm trong lòng cô tiêu tan.
" Phong Thành." Cô Nghĩ đến Sang lão, lại mơ hồ lo lắng: " Anh như vậy, sẽ làm cho ông ngoại xấu hổ. Còn vị Cốc tiểu thư.."
" Xấu hổ so với lừa gạt còn tốt hơn!" Đại Boss nói.
--
Cốc Vĩnh Thuần đi cách một khoảng, sau đó quay đầu lại. Nhìn Đại Boss và Tống Khinh Ca đang song bước lại nghĩ đến lúc mình còn trẻ.. ông cười khổ.
Từ lúc nhìn thấy Tống Khinh Ca ở Sang gia, ông vô cùng bất ngờ. Sau đó đã bảo cấp dưới đi dò xét về cô. Biết được cô là người thành phố Z, cha mẹ đều đã mất, được dì nuôi từ nhỏ. Cô trừ dáng dấp có bảy, tám phần giống người đó, còn lại không có bất cứ quan hệ gì.
Thật ra thì, ông đã sớm biết, người kia cách đây đã qua đời. Tống Khinh Ca làm sao có thể có quan hệ gì với người đó? Ông làm những chuyện này, chẳng qua là lừa mình dối người mà thôi.
Nhưng không hiểu vì sao, khi đối mặt với Tống Khinh Ca ông luôn muốn đến gần cô, quan tâm cô, cho dù chỉ cần đứng ở xa nhìn cô, cũng cảm thấy vui vẻ.
Loại cảm giác này, đã sớm ở trong suy nghĩ của ông. Ông nho nhã đại độ, làm việc quả quyết, dứt khoát. Nhưng lại vì một người con gái đáng tuổi con mình mà thường suy nghĩ.
Loại cảm giác này, không nói lên lời, không nói lên lời.
--
Đại Boss đang tắm thì chuông điện thoại vang lên, là Cao Tử Thụy gọi đến. Tống Khinh Ca cầm điện thoại di động, gõ cửa phòng tắm: " Anh có điện thoại nè."
Cửa phòng tắm mở ra, Đại Boss quấn khăn tắm bước đến. Tống Khinh Ca đỏ mặt, đưa điện thoại di động cho anh sau đó xoay người rời đi.
Nhìn khuôn mặt cô đỏ bừng, Đại Boss cười. Nhận điện thoại: " Tử Thụy?"
Tống Khinh Ca nhìn anh chỉ quấn trên người khăn tắm, âm thầm.. nuốt nước miếng.
Không được!
Cô nhíu nhíu mày, toàn thân nóng lên. Nếu tiếp tục nhìn nữa, sợ rằng biến thành sắc nữ, lao đến quật ngã anh.
Ách! Rõ ràng cô ý thức rằng không được nhìn, nhưng ánh mắt lại không nhịn được cứ chằm chằm nhìn về phía anh. Nhưng khi nhìn thấy ở cánh tay và bả vai anh có vết tím bầm thì bất giác bàng hoàng.
Cảm giác vừa rồi vụt tắt thay vào đó là cảm giác đau lòng, cô cầm áo choàng tắm đến bên anh.
Đại Boss đang cùng Cao Tử Thụy nói chuyện điện thoại, không có cách nào mặc áo tắm nên đưa tay lên, ý bảo cô giúp anh.
Tống Khinh Ca hiểu ý, giúp anh mặc áo choàng tắm. Khi tay chạm vào vết bầm tím trên người anh, thì mắt cô ẩm ướt không nhịn được nước mắt lại rơi rơi. Cô đi vòng qua người anh, giúp anh mặc áo tắm.
Mặc áo xong, cô đang muốn rời khỏi thì Đại Boss nắm lấy tay cô, đem cô ôm ở trước ngực, anh cúi đầu hôn lên trán cô, vẫn cùng Cao Tử Thụy nói chuyện: " Tôi biết, chuyện này cậu tiếp tục.."
Không biết Cao Tử Thụy nói gì mà Đại Boss khẽ cười, trêu chọc: " Thật sự muốn quay về? Chờ các hạng mục hoàn thành.."