Editor: Miliion Roses
Tống Khinh Ca gối đầu trên bả vai anh, tay sờ lên những sợi râu mới mọc trên cằm anh.
Đại Boss bị cô trêu chọc liền mau chóng cúp điện thoại, ném sang một bên, cúi đầu ngậm lấy những ngón tay của cô.
Đầu ngón tay truyền đến cảm giác tê dại, sắc mặt cô ửng đỏ giống như bị điện giật liền thu tay về. Cô ngửa đầu, kiễng chân hôn lên môi anh.
Nụ hôn này, càng lúc càng điên cuồng, hô hấp ngày càng dồn dập. Khi chuẩn bị mất khống chế, Đại Boss huy động tối đa lý trí còn sót lại ép mình dừng mọi động tác, ôm chặt lấy cô.
Tống Khinh Ca hô hấp dồn dập, đáy mắt long lanh, sắc mặt ửng hồng, tay ôm lấy hông anh. Cô rõ ràng cảm thấy anh có phản ứng vậy mà cứ đến cao trào lại dừng lại. ( Tống Khinh Ca, càng ngày cô càng hư rồi.)
Đại Boss nhíu nhíu mày, cố gắng khống chế từng cơn thủy triều ập đến.
" Phong Thành?" Tay cô bắt đầu men vào trong áo tắm của anh.
" Đừng động!" Đại Boss khàn giọng nói, tóm lấy tay sắc nữ nào đó.
Cô nhìn anh, mím môi không hiểu gì: " Sao vậy?"
Sắc mặt Đại Boss căng thẳng, tay vén những sợi tóc đang bay loạn trên trán cô, thấp giọng nói: " Bác sĩ nói, trước ba tháng, không thể.."
" Nhẹ nhàng.. chắc là có thể chứ?" Mặt cô đỏ như quả cà chua, nhìn anh đang nhẫn nại, cô không đành lòng, tay lại không thành thật trêu đùa anh.
" Đừng gây chuyện!" Đại Boss đang cố gắng kiềm chế vậy mà sắc nữ kia cứ trêu chọc anh: " Đừng.." Cảm giác này, rất rất rất khó chịu.
Hô hấp của anh lại dồn dâp, anh ảo não nhủ thầm: " Đáng chết, không thể chịu đựng được."
..
Nhưng lí trí của Đại Boss vô cùng mạnh mẽ, cuối cùng thân thể phải chịu thua: " Tống Khinh Ca, không được làm loạn!"
Cuối cùng, chỉ có quần áo xộc xệch một chút, ngoài ra không phát sinh thêm chuyện gì cả.
Hai người lên giường nằm, Tống Khinh Ca hơi mệt mỏi, tay cô chạm vào những vết thâm tím trên tay anh: " Sao anh lại bị thế này?"
" Không cẩn thận bị ngã." Đại Boss nhàn nhạt nói, tay anh cầm điều khiển Ti vi, chuyển sang kênh tin tức.
Cô nhìn anh, nếu như không cẩn thận bị thương, tại sao vết thương lại như bị gậy vụt? Cô nhớ rõ, hôm qua trên người anh không có. Tuy nghi ngờ, nhưng thấy anh không muốn nói nên cô cũng không dám hỏi thêm.
" Cao Tử Thụy vẫn đang ở Châu phi sao?" Cô lại hỏi.
" Ừ."
" Bao giờ thì anh ấy quay trở lại?" Trong suy nghĩ của Tống Khinh Ca, bên châu phi vô cùng nóng, điều kiện sống lại nghèo nàn, nhiều bệnh tật.
" Lúc cậu ấy mới đi, ngày nào cũng la hét đòi về." Đại Boss nói: " Nhưng vừa rồi, anh nói để cậu ấy về đón năm mới với gia đình thì cậu ấy lại khăng khăng không muốn về. Hạng mục bên đó sắp đâu vào đấy rồi, chậm nhất là tháng sau có thể trở lại." Nói thật, Cao Tử Thụy không có ở đây, Đại Boss thấy nhớ nhớ.
Đối với Cao Tử Thụy, Tống Khinh Ca cảm thấy nên nói lời xin lỗi. Nếu không phải vì chuyện ở khách sạn Ôn Tuyền, anh ấy sẽ không bị Đại Boss phái đi Châu Phi: " Anh Tử Thụy đã có bạn gái chưa?"
" Chưa có."
" À." Tống Khinh Ca suy nghĩ, cũng may anh ấy chưa có bạn gái, nếu không sang bên đó, phải xa bạn gái chắc anh ấy oán hận cô hết kiếp này.
" Sao em đột nhiên lại có hứng thú hỏi đến Cao Tử Thụy vậy?" Đại Boss cười nói đùa.
" Chẳng qua là thuận miệng hỏi thăm một chút." Cô nói qua.
Đại Boss cầm điều khiển ti vi trong tay, chuyển qua kênh này rồi lại chuyển qua kênh khác, cuối cùng quyết định tắt ti vi, sau đó tắt đèn không quên ôm lấy cô đi ngủ.
--
Bình thường Cao Tử Thụy không hút thuốc lá, nhưng lúc này lại đang đứng ở ban công liên tục hút thuốc. Mấy ngày nay, anh ngủ không được tốt, mắt thâm quầng, râu ria mọc lởm chởm, cả người nhìn vô cùng sa sút.
Buối sáng, anh nhận được tin nhắn của Kiều Hải Thần: [ Ngày mai em nghỉ phép.] Nhìn tin nhắn, anh cảm thấy vô cùng châm chọc, cảm giác bị lừa gạt lại ập đến.
Sao nào, định coi anh là vật phẩm an ủi những khi đói lòng sao? Hay là lốp xe dự phòng? Hay là cần một người đàn ông để thỏa mãn nhu cầu sinh lý?
Cao Tử Thụy cười nhạt, thật đúng là không nhìn ra, bề ngoài cô thuần khiết như ánh nắng mặt trời vậy mà chân đứng hai thuyền, coi tình cảm là trò đùa. Mặc dù, anh thừa nhận đối với cô anh yêu thật lòng nhưng tuyệt đối không muốn bị cô đùa bỡn.
Buổi sáng, lý trí Cao Tử Thụy nói rằng phải quên cô đi, buổi chiều không biết nghĩ ngợi cái gì mà lại không cẩn thận cắt vào tay, vết thương dài khoảng cm, máu không ngừng chảy. Zazza người bản địa lập tức đưa anh đến trạm cứu trợ.
Anh muốn tránh không gặp phải Kiều Hải Thần, vì vậy cố ý vào phòng khám của một bác sĩ nam. Nhưng phòng này, có đến bệnh nhân xếp hàng trước đó, thấy máu trên tay anh không ngừng chảy, bác sĩ liền nói với y tá: " Cô đi xem có bác sĩ nào rảnh, thì gọi qua đây giúp anh ấy xử lý vết thương."
Không đến phút sau, Kiều Hải Thần bước đến: " Bệnh nhân đâu?" Cô vừa nói dứt lời, liền thấy Cao Tử Thụy ngồi ở trên ghế. Khi ánh mắt hai người chạm nhau thì hơi ngẩn ra, Cao Tử Thụy quay đi chỗ khác.
Kiều Hải Thần không nhiều lời, để cho Zazza đỡ Cao Tử Thụy sang phòng khám bệnh của cô.
" Sao lại bị thương như vậy?" Cô đã sớm quen với những vết thương, nhưng chính mắt nhìn thấy anh bị thương thì tim đau nhói, trong mắt hơi hơi ẩm ướt, giọng nói thoáng dịu dàng.
Cao Tử Thụy không lên tiếng, thái độ hờ hững đáp lại lời hỏi han của cô.
Kiều Hải Thần chuẩn bị khử trùng, nói: " Sẽ hơi đau, anh cố nhịn một chút."
Đâu chỉ có hơi đau, trên người anh chỗ nào cũng đau hết. Cao Tử Thụy đau đến đứng dậy, nghĩ đến cô chân đứng hai thuyền, trong lòng lại nhói nhói. Anh nổi cơn thịnh nộ: " Sao cô lại làm thế?"
Phản ứng của anh quá khích khiến cho Kiều Hải Thần giật mình, cô nhẹ giọng an ủi: " Khử trùng có chút đau.."
" Tôi muốn đổi bác sĩ!" Cao Tử Thụy lạnh nhạt, không vui nói.
Lúc này Kiều Hải Thần đã hiểu, anh đang giận cô sao? Khó trách mấy ngày nay anh không đến gặp cô. Thậm chí, cô đã lấy hết dũng khí gửi tin nhắn cho anh, anh cũng không nhắn lại. Nhưng tại sao anh lại tức giận như vậy? Cô thậm chí không biết nguyên nhân là gì.
Cô tỉnh táo nói: " Hiện tại, chỉ có em là rảnh. Anh có thể đợi bác sĩ khác nhưng vết thương của anh hở miệng, nếu để lâu mô cơ sẽ càng mở sẽ khó khăn trong việc khâu lại." Cô chuẩn bị khử trùng: " Hơn nữa, trong trạm viện trợ này, em là người có kỹ thuật khâu vết thương tốt nhất."
" Tử Thụy, cậu cố nhịn một chút." Zazza khuyên anh.
Kiều Hải Thần nói với Zazza: " Anh giúp tôi giữ tay anh ấy."
Zazza là người bản địa, cao lớn cường tráng, sức lực vô cùng lớn, nghe lời giữ Cao Tử Thụy ngồi yên tại ghế.
Trong lúc khử trùng, Cao Tử Thụy đau đến nhe răng trợn mắt nhưng không kêu lấy một tiếng.
Có thể là vì thuốc tê, nên khi Kiều Hải Thần bắt đầu khâu vết thương Cao Tử Thụy không hề thấy đau. Anh vốn đang tức giận nên không thèm liếc mắt nhìn cô. Nhưng cô cứ đứng cạnh anh như vậy, mùi hương nhàn nhạt quen thuộc trên người cô quấy nhiễu anh, làm anh không nhịn được.. lại ghé mắt nhìn cô.
Cô đang chuyên tâm khâu vết thương, bởi vì cô đeo khẩu trang nên anh chỉ nhìn thấy trán và mắt cô. Trán cô rất đẹp, ánh mắt còn đẹp hơn. Đặc biệt là hai hàng lông mi dày.. Thậm chí, anh có thể tưởng tượng, phía sau khẩu trang, là bờ môi mềm mại.. Những hình ảnh đêm đó lại đột nhiên xộc vào đầu Cao Tử Thụy, thậm chí anh còn nhớ rõ mỗi cử chỉ của cô..
Nghĩ đến những hình ảnh đó khiến cho thân thể Cao Tử Thụy căng thẳng.
Kiều Hải Thần khâu vết thương xong, gỡ bao tay, sau đó bắt đầu căn dặn: " Một tuần sau tới đây cắt chỉ. Phải giữ cho vết thương khô ráo, không được để dính nước nếu không sẽ bị nhiễm trùng, nếu như vết thương bị sưng tấy thì phải đến đây kiểm tra lại.."
Cao Tử Thụy không nói gì, ngược lại Zazza không ngừng nói cảm ơn.
Rời khỏi trạm viện trợ, Zazza lái xe đưa Cao Tử Thụy về khu nhà trọ. Dọc đường đi đều hết lời khen ngợi: " Bác sĩ Kiều thật là xinh đẹp. Đây người phụ nữ xinh đẹp nhất mà tôi từng thấy."