Editor: Miliion Roses
Mắt thấy La Quốc Dân vào trong phòng, Hứa Hoa Mai nhíu mi, nói khẽ nói La Thế Sâm: " Nghe thấy ba nói gì chưa, đừng chọc cho ông ấy tức giận nữa, biết không?"
La Thế Sâm không thèm để ý, giọng giễu cợt: " Con không tin ba dám mang con riêng về nhà." Nếu thừa nhận có con riêng, không chỉ danh dự La Quốc Dân mà danh tiếng của La thị sẽ bị ảnh hưởng, cho nên, hắn chắc chắn rằng ba hắn chỉ hù dọa hắn.
Hứa Hoa Mai không lạc quan được như vậy, hôm nay dòng họ La thị tổ chức liên hoan, sợ vào muộn sẽ khiến La Quốc Dân mất hứng, bà vội vàng kéo con trai vào phòng ăn.
Mẹ con bà vừa vào thì thấy bố mẹ, anh em La Quốc Dân đều đã đến, một đại gia đình vui vẻ. Hứa Hoa Mai tươi cười đi đến chào hỏi, bất thình lình nhìn thấy thằng con riêng La Thế Kiệt đang nói chuyện với La lão. Bà không để ý đến xung quanh vội vàng nhào đến: " Tại sao mày lại ở đây?"
Mọi người đối với thân phận của La Thế Kiệt đều biết rõ, chẳng qua là bình thường nó không đến tham dự những buổi họp mặt như thế này. Hôm nay, gặp được nó cũng cảm thấy không có gì kỳ lạ.
" Tôi bảo nó đến đấy." La Quốc Dân nói.
" Đây là buổi tụ họp dòng họ, sao nó lại đến đây?" La Thế Kiệt xuất hiện ở đây khác gì xác nhận thân phận hắn là con của La gia, Hứa Hoa Mai cảm thấy vô cùng khó chịu.
" Nó là con tôi, sao lại không được đến?" Hứa Hoa Mai ở trước mặt mọi người chất vấn mấy câu khiến cho La Quốc Dân vô cùng mất hứng.
" Thế Sâm mới là con anh, em chỉ sinh mỗi nó." Hiện tại, Hứa Hoa Mai cảm thấy địa vị của mình ở La gia đang bị lung lay, vì vậy liều lĩnh chứng tỏ lại thân phận.
" Không phải chỉ có mình cô mới sinh được con cho tôi." La Quốc Dân lạnh nhạt nói.
" La Quốc Dân, nhất định hôm nay anh phải nói rõ cho tôi!" Bị đánh trúng mặt, Hứa Hoa Mai mất thể diện, không nhịn được. Thường ngày, trước mặt chồng, bà ăn nói khép nép nhưng giờ phút này để giữ tôn nghiêm, không thèm để ý gì, làm loạn lên: " Thế Sâm mới là con của anh, còn loại nghiệp chủng kia không phải!"
Trước mặt họ hàng, La Quốc Dân bị mất mặt, lạnh giọng nói: " Còn nói nữa thì cút ra ngoài cho tôi!"
" Mẹ!" La Thế Sâm cau mày kéo bà.
Hứa Hoa Mai nhìn mọi người xung quanh thờ ơ, lạnh nhạt không một người nào nói giúp. Mẹ chồng bà, La lão đang đứng chắn ở đằng trước, còn La Thế Kiệt thì nấp ở đằng sau. Bộ dạng kia, tựa như sợ hắn bị tổn thương. Còn bà, rõ ràng là nữ chủ nhân của La gia vậy mà mọi người xung quanh không hề nói một lời, giống như coi bà là người ngoài cuộc.
Một màn này khiến cho trái tim bà băng lãnh. Bà biết rõ, nếu như bà rời khỏi đây, chắc chắn La Quốc Dân sẽ gọi mẹ của La Thế Kiệt đến. Như vậy khác nào bại trận, mất nhiều hơn được.
" Mẹ." La Thế Sâm nãy giờ thơ ơ, nhưng khi thấy La Thế Kiệt cũng cảm thấy không yên, hắn trấn an mẹ mình: " Chúng ta qua bên kia ngồi."
Hứa Hoa Mai cố nén tức giận, không cam lòng nhưng đành phải nuốt xuống, ngồi bên cạnh La Thế Sâm. Nhìn một bàn đầy món ngon, nhưng không thể nuốt được.
La Thế Kiệt tuổi, dáng dấp vô cùng giống La Quốc Dân, có thể nhìn thấy được La Quốc Dân rất yêu thương nó, đưa nó đến trước mặt anh em họ hàng mời rượu, còn đối với mẹ con Hứa Hoa Mai lại hoàn toàn quên lãng.
Hứa Hoa Mai ngồi đó, phẫn uất đến cực điểm.
Ăn xong, La Quốc Dân đưa La Thế Kiệt về trước, những người họ hàng nhìn sắc mặt khó coi của Hứa Hoa Mai, sợ bà phát tiết nên đồng loạt rút hết. Điều này khiến cho Hứa Hoa Mai càng cảm thấy lo lắng cho địa vị của mình.
" Thế Sâm." Bà nói: " Việc cần làm nhất bây giờ là con mau chóng lấy vợ, sau đó sinh một đứa con trai." Chuyện hôm nay là một tín hiệu, cứ theo đà này, La Quốc Dân sớm muộn sẽ đưa La Thế Kiệt vào La gia. Lúc đó, không chỉ ảnh hưởng đến địa vị của bà mà còn ảnh hưởng đến quyền thừa kế của La Thế Sâm. Muốn La Quốc Dân bỏ đi ý định, chỉ còn cách này thôi.
--
Đại Boss lái Bentley vào bãi đậu xe của tập đoàn ZK. Sau đó, anh dắt tay Tống Khinh Ca vào thang máy lên phòng làm việc của anh ở tầng . Thang máy vừa mở ra, thì gặp phải Hứa Khiêm.
" Chào Đại Boss." Hứa Khiêm nhìn thấy hai người thì hơi kinh ngạc, nhưng nhanh miệng chào hỏi: " Tống tiểu thư, chào cô."
Đại Boss dừng chân: " Hứa Khiêm." Anh chỉ chỉ vào Tống Khinh Ca nói: " Không phải là Tống tiểu thư, mà là Cố phu nhân."
Tin tức nặng cân này khiến cho Hứa Khiêm nhất thời cứng hàm, miệng thành hình chữ "O".
Đại Boss ném chìa khóa xe cho trợ lý: " Trong cốp xe có bánh kẹo, tìm mấy người đi cùng mang lên đây chia cho mọi người."
Hứa Khiêm nhận lấy chìa khóa xe, nhìn bóng lưng hai người lúc này mới phục hồi tình thần. Anh có chút ngu muội, Đại Boss và Tống Khinh Ca yêu nhau từ hồi nào mà đã kết hôn? ( Trợ lý của hai vị này xứng đáng bị trừ lương ^^)
Đại Boss đưa Tống Khinh Ca vào phòng làm việc của mình. Khi đi qua các khu vực làm việc, nhân viên nào cũng nhìn, rối rít hỏi. Vào đến phòng làm việc, anh cởi áo khoác xuống, ném lên ghế sa lon, lộ ra một thân tây phục, vẻ mặt vô cùng vui vẻ.
Phòng làm việc của anh rất lớn, có thể nhìn thấy một nửa thành phố Z. Đây là lần thứ hai Tống Khinh Ca đến phòng làm việc của anh. Cô đột nhiên nhớ lại, lần đầu đến đây là để nói về chuyện tông vào đuôi xe, kết quả.. Bị anh hôn cho ngất ở trên ghế sa lon. Nhớ lại, cô vẫn còn thấy hơi quẫn.
" Em đang nghĩ gì vậy?" Đại Boss nhìn bộ dạng xuất thần của cô.
" Nghĩ đến tình cảnh lần đầu tiên em đến phòng làm việc của anh." Tống Khinh Ca mím môi.
Đại Boss nhớ lại sau đó ranh mãnh nói: " Có muốn tái hiện lại cảnh hôm đó không?"
Ách! Mặt Tống Khinh Ca ửng đỏ, lắc đầu. Bên ngoài phòng làm việc của anh có hơn mười người.. Hơn nữa, lúc nào cũng có thể có người vào.
Đại Boss nhìn cô mặt hồng hồng, trong lòng ngứa ngứa, anh cúi đầu, tay vịn ở ghế sa lon, giam cô ở ghế sa lon.
Mắt thấy anh đang áp đến, Tay Tống Khinh Ca chống ở ngực anh, thấp giọng nói: " Sẽ có người đi vào.."
" Không ai dám đi vào." Đại Boss càng lúc càng cúi thấp.
" Không được.."
Lời cô còn chưa dứt, môi liền bị chặn lại. Lúc này vang lên tiếng gõ cửa, Đại Boss đành phải buông cô ra, nhíu mày, ai không có mắt thế hả?
Tống Khinh Ca vội vàng ngồi thẳng dậy.
Đại Boss đi đến bàn làm việc, không vui nói: " Vào đi."
Cửa đẩy ra, là Ô Tĩnh. Vừa nhìn thấy Tống Khinh Ca, đã trêu ngay: " Woa, Cố phu nhân cũng ở đây."
Tống Khinh Ca vẫn chưa thích ứng với thân phận này, nên hơi giật mình: " Luật sư Ô, chào anh."
" Em đã gả cho Đại Boss rồi." Ô Tĩnh cười trêu đùa nói: " Thì nên gọi anh là Ô Tĩnh, đừng gọi luật sư Ô nữa. Hôm trước anh đã nói rồi mà, đúng không?"
" Tìm tôi có chuyện gì?" Đại Boss đối với vị khách không mời mà đến này có chút để ý.
" Đến đòi kẹo cưới chứ còn gì nữa." Ô Tĩnh mặt dày nói.
" Đến gặp Hứa Khiêm đi." Đại Boss không mặn không nhạt nói.
Ô Tĩnh cười ha ha: " Gặp rồi." Anh trêu ghẹo: " Đã ăn, ngọt lịm cả người luôn."
Lời của anh khiến cho Tống Khinh Ca buồn cười. Thấy anh cầm trong tay văn kiện, chắc là tìm Đại Boss nói chuyện công việc vì vậy cô đứng lên: " Các anh có công chuyện, em ra ngoài khu tiếp khách đợi."
" Đi đến đó làm gì?" Đại Boss nhíu mày nói: " Cứ ngồi đó cho anh."
" Hai người không phải có việc sao?" Cô ở đây, không được tiện.
Đại Boss nói: " Không sao."
" Đúng vậy, em là người nhà của Đại Boss, có điều gì về cậu ấy mà em không được biết?" Ô Tĩnh tiếp tục giọng trêu đùa.
Ánh mắt Đại Boss thoáng thể hiện mệnh lệnh, Tống Khinh Ca hiểu ý ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sa lon.
Ô Tĩnh ngồi đối diện Đại Boss, lấy ra mấy văn kiện: " Đại Boss, những thứ này cần cậu ký tên."
Thấy hai người bận việc, Tống Khinh Ca lấy giấy đăng ký kết hôn chụp gửi qua Wechat cho Hứa Uyển. Không biết có phải Hứa Uyển đang bận quay phim hay không mà không thấy nhắn tin lại.
Đại Boss đang cùng Ô Tĩnh bàn luận thì Hứa Khiêm lại đến. Trong phòng họp có một vấn đề khó giải quyết, cần đến Đại Boss đưa ra quyết định.
Khi Đại Boss đi khỏi phòng, Ô Tĩnh nhìn Tống Khinh Ca, nói: " Khinh Ca, Đại Boss đối với em thật tốt."
Tống Khinh Ca mỉm cười: " Em biết." Đến bây giờ, cô hoàn toàn tin tưởng anh thật tâm yêu cô.
" Em không biết." Ô Tĩnh nghiêm nghị nói.
" Sao cơ?"
" Nghe nói em và cậu ấy muốn đăng ký kết hôn, hôm qua anh đặc biệt nhắc nhở cậu ấy phải ký hiệp nghị trước khi đăng ký." Ô Tĩnh nhìn cô, bất đắc dĩ: " Nhưng bị cậu ấy từ chối."
" Chắc anh ấy cảm thấy không cần!" Tống Khinh Ca nói, cô không phải vì tiền mà gả cho anh, huống chi.. Bọn họ đã thề rằng không bao giờ rời xa nhau, có ký hiệp nghị hay không, cũng chẳng sao.
" Anh là luật sư, từng qua tay rất nhiều vụ ly hôn." Ô Tĩnh trực tiếp nói: " Không ký hiệp nghị trước khi kết hôn, không công chứng tài sản trước, đến lúc ly hôn thế nào cũng tranh chấp đến sứt đầu mẻ chán.."
" Em sẽ không ly hôn." Tống Khinh Ca khẳng định.
Ô Tĩnh nhìn cô: " Dĩ nhiên, anh cũng không có ý gì khác. Chẳng qua, anh là luật sư của cậu ấy, phải làm việc cho xứng với chức trách thôi." Anh nói tiếp: " Nếu như không ly hôn, thì mọi chuyện chẳng có gì. Nhưng nếu như ly hôn, thì sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tài sản và bất động sản của cậu ấy, đối với cậu ấy sẽ là tổn thất rất lớn, thậm chí có thể làm thay đổi vận mệnh tập đoàn. Anh chỉ muốn, em hiểu những điều này."
" Em hiểu." Đứng ở lập trường của anh, Tống Khinh Ca có thể hiểu được. Cô cũng nói rõ lập trường của mình: " Ô Tĩnh, anh yên tâm. Cho dù có một ngày ly hôn, em cũng không đòi hỏi bất cứ một khoản tiền nào từ anh ấy."
Ô Tĩnh có chút kinh ngạc: " Em có thể làm được?"
Tống Khinh Ca gật đầu.
" Nếu vậy.." Ô Tĩnh đưa cho cô một bản văn kiện: " Mời em ký tên vào đây!"
Tống Khinh Ca nhận lấy. Đây là văn kiện nói về việc từ chối quyền sở hữu tài sản. Đại ý là, nếu như cô cùng Đại Boss ly hôn, sẽ tự động từ chối quyền sở hữu những tài sản được phân chia.
" Văn kiện này Phong Thành không biết." Ô Tĩnh nói: " Là ý của mẹ cậu ấy."
Sang Lan Cầm? Tống Khinh Ca hơi ngạc nhiên.