Editor: Miliion Roses
Trái tim Cốc Vĩnh Thuần giống như ngừng đập, chỉ lặng lẽ nhìn người đó, tầm mắt không dám di chuyển dù chỉ một ly, ngay cả hô hấp cũng khẽ đến mức như sợ hình bóng người đó tan biến.
Người xung quanh không ngừng đi lại, những dường như không nghe thấy một tiếng động nào, cả công viên như chỉ có một mình ông và người đó đang đưa mắt nhìn nhau.
Thời gian như ngưng đọng.
“ Bí thư?”
Cốc Vĩnh Thuần theo bản năng xoay người lại, thấy Giang Thần đầu đầy mồ hôi, vừa chen qua những người đi đường bước lại gần ông. Như đột nhiên nghĩ ra điều gì, Cốc Vĩnh Thuần quay đầu lại, ánh mắt lo lắng kiếm tìm. Dù đã bỏ hết những cái đèn lồng xuống nhưng phía đối diện đã không còn bóng hình đó.
Giống như vừa rồi là một giấc mộng.
Mà người đó, chưa bao giờ ông nghĩ sẽ được gặp lại.
Đầu óc Cốc Vĩnh Thuần chợt trở lên trống rỗng.
“ Bí thư.” Giang Thần đi đến trước mặt ông, không kịp lau mồ hôi:“ Cốc phu nhân gọi điện thoại đến, nói rằng mẹ ngài.. mẹ ngài đã qua đời.”
Khi Cốc Vĩnh Thuần đến bệnh viện thì thấy Cốc lão đã nằm an tĩnh trên giường, trên người đắp một tấm vải trắng.
Cốc Nhược Thu đứng bên cạnh đang lau đi nước mắt.
“ Mẹ đi từ khi nào?” Cốc Vĩnh Thuần trong mắt ẩm ướt.
“ tiếng trước.” Cốc Nhược Thu lau nước mắt, giọng nghẹn ngào:“ Buổi chiều khi em đến thăm, mẹ vẫn còn rất ổn.. không ngờ..”
Cốc Vĩnh Thuần mím môi, sắc mặt ông căng thẳng. Từ lúc mẹ nhập viện đến nay bệnh tình không được khả quan, vẫn nằm trong IU. Bác sĩ đã nhiều lần thông báo rằng bệnh tình vô cùng nguy kịch, khả năng hồi phục là vô cùng khó.
“ Nhược Thu, đừng khóc nữa.” Cốc Vĩnh Thuần an ủi:“ Mẹ ra đi, đó cũng là một loại giải thoát.” Mỗi lần thấy mẹ nuôi rơi vào trạng thái hôn mê, phải thở bằng máy để duy trì sự sống, ông cảm thấy vô cùng đau lòng.
Lát sau Hà Thư Vân và Cốc Tâm Lôi đến.
“ Vĩnh Thuần..” Trong mắt Hà Thư Vân đầy lệ, nghẹn ngào nói.
Cốc Tâm Lôi đứng sau lưng mẹ mình, cụp mắt không nói lời nào.
Cốc Vĩnh Thuần nhíu mày:“ Tâm Lôi.”
“ Dạ?” Cốc Tâm Lôi đang đứng sau lưng mẹ, biết tránh không được đành phải bước ra.
Cốc Vĩnh Thuần nhìn bộ dạng sợ hãi của Cốc Tâm Lôi thì lạnh giọng nói:“ Con đi theo cái xe kia, đi vào nhà tang lễ gác đêm cho bà.”
“ A?” Cốc Tâm Lôi vừa nghe xong, bị dọa không hề nhẹ, lập tức phản đối:“ Con không đi!”
“ Phải đi!” Cốc Vĩnh Thuần nói, giọng nói vô cùng kiên quyết không để cho ai dám cự tuyệt.
“ Mẹ..” Cốc Tâm Lôi kéo Hà Thư Vân, giọng sắp khóc.
Hà Thư Vân biết không thể lay chuyển được, đành nói:“ Vĩnh Thuần, Tâm Lôi còn nhỏ..”
“ Không nói nhiều!” Cốc Vĩnh Thuần lạnh nhạt nhìn Cốc Tâm Lôi:“ Lập tức đi ngay đi.”
Cốc Tâm Lôi òa khóc:“ Cha, đừng bắt con đi, con sợ lắm.”
“ Bây giờ mới biết sợ?” Cốc Vĩnh Thuần nhìn Cốc Tâm Lôi hỏi.
“ Con thật sự sợ ạ.” Cốc Tâm Lôi vừa khóc vừa nói.
“ Vậy dũng khí ở đâu mà con dám đẩy bà nội ngã?” Cốc Vĩnh Thuần chất vấn:“ Bảo con đi gác đêm, là để cho con chuộc tội.” Đối với đứa con gái này, ông không hề có chút hảo cảm nào. Khoảng thời gian vừa rồi mẹ nuôi ông ở trong IU, Cốc Tâm Lôi cũng chẳng bao giờ ghé thăm, thậm chí chẳng có lấy một chút hối cải điều này khiến cho ông vô cùng thất vọng.
“ Là bà đẩy con trước..” Cốc Tâm Lôi khóc giải thích.
“ Con còn dám nói?” Cốc Vĩnh Thuần cau mày.
Mắt thấy chồng mình nổi giận, Hà Thư Vân lập tức lôi con gái lại:“ Vĩnh Thuần, anh yên tâm em sẽ giám sát con qua bên đó.”
Ánh mắt Cốc Vĩnh Thuần lạnh lùng nhìn Hà Thư Vân.
Ánh nhìn này, khiến cho Hà Thư Vân không hiểu sao cảm thấy lạnh lẽo toàn thân, không dám nói thêm lời nào nữa.
“ Tại sao lại ép con đi?” Cốc Tâm Lôi khóc, không muốn đi.
Hà Thư Vân nghĩ đến ánh mắt lạnh như băng vừa rồi, trong lòng cảm thấy vô cùng lo lắng, thấy con gái cứ khóc lóc không nghe lời, càng thêm cáu:“ Con còn khóc cái gì?”
“ Mẹ, mẹ lại không giúp con.” Cốc Tâm Lôi oán giận nói.
Hà Thư Vân cau mày, đứa con gái này thật khiến bà vô cùng bực:“ Giúp con? Là con làm sai chuyện, mẹ giúp con thế nào được? Ba con chỉ muốn con chuộc lỗi. Nếu như hôm đó mà bà nội chết, thì con đã trở thành tội phạm giết người rồi.”
Cốc Tâm Lôi bị dọa, không dám khóc thành tiếng, hoảng hốt nói:“ Mẹ, con sợ, con không dám..”
“ Sợ cái gì?” Hà Thư Vân xoa xoa trán, giọng an ủi:“ Yên tâm, mẹ sẽ bảo người đến gác với con.”
Cốc Tâm Lôi níu mẹ lại, khẩn cầu nói:“ Mẹ, mẹ đi với con, có được không?”
Hà Thư Vân nhíu mày:“ Ngày mai mẹ còn rất nhiều việc.. làm sao có thể cùng con thức đêm được?”
Bất kể Cốc Tâm Lôi có năn nỉ thế nào, Hà Thư Vân cũng không đáp ứng, bà chỉ bảo người giúp việc đến gác cùng Cốc Tâm Lôi mà thôi.
--
Ha Giả ngồi ở phòng khách đợi rất lâu sau mới thấy có người từ bên ngoài đi vào, ông cung kính hỏi:“ Ngài đã về?”
Người phụ nữ mặc chiếc áo khoác dài màu đen, nổi bật lên làn da trắng nõn, khuôn mặt hơi ửng hồng nhìn qua vô cùng cao quý, thoát tục. Nhưng không hiểu sao khóe mắt lại ửng đỏ giống như là đã khóc. Bà nhàn nhạt khoát tay, mấy người ở phía sau liền cung kính lui ra ngoài.
Bà nói:“ Xin lỗi đã để ngài phải đợi lâu.”
Ha Giả hơi khom người, hai tay dâng lên một bức tranh cuộn.
Người phụ nữ cầm thấy bức tranh, mở ra. Khi nhìn thấy câu thơ và chữ ký “Vĩnh Thuần” thì trong mắt tràn đầy lệ, tay run run: Không sai, đây là chữ của người đó.
Cảnh trong tranh, là cảnh nơi khung cửa sổ phòng cưới của hai người, người đó vẫn còn nhớ như vậy sao? Trong lòng bà chua xót không chịu nổi. Bà cười khổ, rõ ràng quá khứ đã trôi qua, đã nhiều năm như vậy tại sao bà vẫn còn giữ bức tranh này rồi lại nhờ Ha Giả mang đến cho người đó nhờ người đó viết vào?
Không sai, bà chính là Kim Sênh.
Ha Giả chần chừ một hồi sau đó nói:“ Khi nhìn thấy bức tranh này, ngài ấy đã hỏi là tranh ai vẽ.”
Kim Sênh khẽ cười khổ, người đó vẫn còn nhớ bà sao?
Khi bà nhìn thấy dòng chữ kia thì sắc mặt nhợt nhạt, trong lòng lại chua xót.
Đây là một câu thơ trong bài “ Điệp Luyến Hoa “. Khi mới cưới, Kim Sênh ngồi ở bên cửa sổ đọc bài thơ này. Sau đó, Kim Sênh chỉ ra ngoài cửa sổ có hàng liễu, nhìn người đó đang mải mê viết chữ nói:“ Anh ba, chúng mình đang ngồi ở đây, cảnh tượng giống hệt với câu thơ này.”
Người đó đặt bút lông xuống, thuận tay nắm lấy tay Kim Sênh cười nói:“ Giống như thế nào? Em biết ý nghĩa câu thơ này sao?”
Bà khẽ xoa xoa trán, hờn dỗi không thèm nói lời nào.
Thấy vậy, người đó liền ôm lấy Kim Sênh, nhẹ nhàng nói:“ Đây là câu thơ viết về một người phụ nữ đang cô đơn.” Nói xong, Người đó cúi đầu hôn Kim Sênh:“ Kim Sênh, sao anh có thể để em cô đơn được..”
..
Nghĩ đến khoảng thời gian êm đềm đó, trái tim bà đau nhói. Người đó đã từng nói không để bà cô đơn. Nhưng sự thật lại không phải như vậy. Người đó đã làm gì? Để cho bà thiếu chút nữa thì mất mạng, rồi lại nhanh chóng cưới người khác..
Trở lại quê hương sau hơn năm, Kim Sênh chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp lại người đó.
Cứ tưởng rằng bà đã quên được người đó. Nhưng khi ánh mắt nhìn nhau bà mới phát hiện ngay từ ban đầu dù cho người đó có vô tình, tàn nhẫn đến cỡ nào đi nữa, khiến cho bà hận đến cỡ nào đi nữa thì thực sự bà chưa bao giờ thôi nhớ người đó. Thậm chí, chỉ cần một ánh mắt của người đó thôi cũng khiến cho bà nhớ lại những kỷ niệm xưa..
“ Vòng phật đó đã có tin tức rồi.” Ha Giả nói, cắt đứt dòng suy nghĩ của Kim Sênh.
Bà phục hồi lại tinh thần, vui mừng hỏi:“ Tìm được vòng rồi sao?”
Ha Giả gật đầu nói:“ Sáng sớm mai Mông Đạt sẽ mang vòng đến.”
“ Người nào là chủ nhân của vòng phật?” Kim Sênh hỏi.
Ha Giả trầm mặc nói:“ Chiếc vòng này, là do một người đàn ông tìm được.”
Kim Sênh có chút thất vọng.
“ Ngài yên tâm, nếu như đã có tin tức của vòng phật, chắc chắn sẽ mau chóng tìm ra người đó.” Ha Giả nói.
Bà khẽ thở dài, đã năm rồi, liệu có thể tìm được sao? Bà cúi đầu nhìn bức tranh.
“ Ngài.. có muốn gặp ngài ấy không?” Ha Giả hỏi.
Bà lắc đầu. Tối nay, bà đã nhìn thấy người đó. Gặp lại lần nữa để làm gì khi người đó đã có một gia đình hạnh phúc.