Editor: Miliion Roses
Sau một khoảng thời gian dài bàn bạc, cuối cùng các thành viên trong hội nghị cũng đưa ra được phương án. Chuyện thu mua công ty cũ đã được Cố Phong Thành giải quyết xong.
Trở lại phòng làm việc, Hứa Khiêm vừa cầm sổ ghi chép, vừa nói:“ Đại Boss, ngày mai h ngài có chuyến bay đến thủ đô, h chiều sẽ có một cuộc họp bàn về việc thu mua..”
Cố Phong Thành vừa hút thuốc lá vừa nghe Hứa Khiêm thông báo lịch trình. Ngày mai, anh sẽ phải lên thủ đô để chính thức bàn bạc về việc thu mua công ty đó. Nếu như không có điều gì ngoài ý muốn, trong tuần có thể đi đến thỏa đàm.
Bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa, là Ô Tĩnh trong tay cầm chiếc cặp công tác:“ Đại Boss, bạn tôi vừa mới khai trương một quầy bar, tối nay chúng ta đến đó nhé?”
Cố Phong Thành hơi cau mày, miệng thả ra từng vòng khói sau đó mới nói:“ Cũng được.”
“ Hứa Khiêm, đi cùng chúng tôi nhé!” Ô Tĩnh nói.
“ Em bận rồi.” Hứa Khiêm từ chối.
Ô Tĩnh vỗ vào vai Hứa Khiêm, cười vui vẻ:“ Đúng là trạch nam có khác, nhưng mà như thế này thì bao giờ mới tìm được bạn gái? Đi cùng bọn tôi đi. Sẽ giúp cậu mở mang được tầm mắt. “
Trong quán bar, những âm thanh ồn ào xen lẫn những ánh đèn chợt sáng, chợt tối.
Hứa Khiêm vốn là một anh chàng đạt chuẩn trong lòng những người vợ. Đó là mặt trời mọc thì đi làm, mặt trời lặn thì lập tức về nhà, không có thói quen sống về đêm. Hứa Khiêm nhìn lên sân khấu, thấy những cô nàng đang ăn mặc vô cùng hở hang thì mặt lập tức đỏ ửng, ngượng ngùng quay đi. Kết quả, rượu vẫn chưa uống hớp đã vội vàng tìm cớ bỏ đi.
“ Nhìn bộ dạng cậu ta thế kia, rất dễ cả đời này sống cô đơn.” Ô Tĩnh cười ha haa, rót cho Cố Phong Thành và Cao Tử Thụy thêm rượu.
Cố Phong Thành từ lúc bước vào quán bar không nói lời nào, chỉ cau mày uống rượu.
“ Ô Tĩnh, cậu cứ chê Hứa Khiêm nhưng tôi thấy cậu có lấy cô bạn gái nào đâu?” Cao Tử Thụy bưng ly rượu, nói đùa.
Ô Tĩnh cười, uống cạn ly rượu:“ Cậu nói tôi, vậy còn cậu, bạn gái đâu? Tử Thụy, đừng có nói với chúng tôi cậu thích đàn ông.”
“ Cậu mới thích đàn ông!” Cao Tử Thụy lườm bạn.
“ Đại Boss, không thể để chuyện đó xảy ra được.” Ô Tĩnh cười cợt nói.
Cố Phong Thành ngước mi, không hiểu ý của Ô Tĩnh:“ Là sao?”
“ Chúng tôi là người độc thân.” Ô Tĩnh giọng bỡn cợt:“ Đại Boss, cậu là người kết hôn trước, cậu là tấm gương cho chúng tôi soi, đặc biệt là tên Hứa Khiêm kia, để cho tên ngốc ấy mở mang tầm mắt.. Chia sẻ kinh nghiệm đi. Đàn ông đẹp đã ít, cậu lại nỡ để họ thích nhau sao?”
Cố Phong Thành biết Ô Tĩnh nói đùa, không lên tiếng, khẽ để ly rượu lên bàn sau đó hút thuốc.
Khói thuốc tỏa ra khắp bàn, khiến Ô Tĩnh lấy tay phẩy phẩy, giọng nhạo báng:“ Đại Boss, hút ít thuốc thôi cẩn thận không Khinh Ca ghét, đến cửa cũng không mở cho cậu vào.”
Cao Tử Thụy nghe vậy, lập tức nhảy lên thuyền Ô Tĩnh:“ Đại Boss, cậu và Khinh Ca lại về với nhau rồi à?”
Cố Phong Thành không để ý đến, tiếp tục hút thuốc lá. Trong đầu suy nghĩ có chút loạn.
Ô Tĩnh nhìn sắc mặt của bạn, cười xấu xa tiếp tục nhạo báng:“ Đại Boss, đừng nói là bị người đẹp “ngược” nha.”
Cố Phong Thành vẫn không phản ứng đến.
“ Khinh Ca đến thành phố A.” Ô Tĩnh rót một ly rượu, tiếp tục nói:“ Đi một mình mà cậu cũng yên tâm sao?”
Cố Phong Thành phun ra từng vòng khói, cuối cùng cũng chịu mở miệng:“ Có gì mà không yên tâm?”
“ Cậu không sợ cô ấy sẽ hớp hồn của rất nhiều anh chàng sao?” Ô Tĩnh nói giỡn.
Cố Phong Thành lại hít một hơi thuốc lá, trong mắt toàn là khói thuốc, giọng có chút ghen tuông:“ Tôi cũng đang muốn xem một chút, xem cô ấy có bản lĩnh đó hay không!” Người phụ nữ ương bướng, quá không an phận. Anh càng theo sát, cô càng chạy xa. Chằng thà tạm thời buông lỏng để cho cô bình tĩnh lại.
Lời của Đại Boss khiến cho Ô Tĩnh giật mình:“ Cậu thật không sợ cô ấy sẽ nhảy nhót khỏi tay sao?”
Cố Phong Thành dập tắt điếu thuốc lá, nói giọng chắc chắn:“ Không bao giờ.” Nếu như điều này mà anh còn không chắc chắn được thì làm sao anh lại dám để cho cô tạm thời có một không gian riêng? Mặc dù cô luôn khẩu thị tâm phi nhưng anh biết rõ ràng cô đối với anh không phải là không có cảm giác.
Nghĩ một đằng nói một nẻo.
Ô Tĩnh đang định nói thêm điều gì thì điện thoại di động bỗng vang lên, anh khẽ liếc qua màn hình rồi cười nói:“ Đúng là Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến.” Sau đó, dơ màn hình lên cho Đại Boss xem:“ Đại Boss, cậu muốn nghe không?”
Cố Phong Thành nhìn màn hình, là cô gọi điện đến. Nhưng Sau đó lắc đầu. Tối hôm qua, một quyền kia khiến cho anh cực kỳ đau lòng, không những thế cô còn nổi nóng bỏ đi. Nếu như bây giờ anh nghe điện thoại, sẽ càng chọc cho cô ghét thêm. Quên đi, tạm thời tránh đã.
Trong quán bar quá ồn ào nên Ô Tĩnh đành đi ra ngoài nghe điện thoại.
“ Ô Tĩnh, bản hợp đồng anh đã xem giúp em chưa?” Tống Khinh Ca vừa về đến khách sạn.
“ Bản hợp đồng vẫn ở chỗ của Đại Boss, cậu ấy không đưa cho anh.” Ô Tĩnh nói.
Tống Khinh Ca:“ Như thế này đi, em gửi lại cho anh một bản qua Mail nhé.”
“ Được.” Ô Tĩnh nói.
“ Phiền anh xem giúp em luôn, em đang cần gấp.” Thời gian trước đó, ngày nào Jim cũng gọi điện giục về chuyện hợp đồng. Thêm nữa, vì buổi tối hôm qua cô cũng muốn sớm đi qua bên đó, mau rời khỏi thành phố Z, rời khỏi nơi hỗn loạn này.
Ô Tĩnh nhìn lại bàn rượu cách đó không xa:“ Tối nay không được rồi, anh đang cùng Đại Boss ở quán bar.” Dừng lại một chút sau đó nói:“ Bọn anh vừa gọi ra mấy cô nàng chân dài, đang mải nói chuyện e là chưa thể về xem hợp đồng cho em được.”
Người nào đó nghe xong, tự nhiên cảm thấy vô cùng buồn bực.
“ Khinh Ca, em yên tâm.” Ô Tĩnh cười nói:“ Anh sẽ giúp em chông coi Đại Boss, không để cho những cô nàng kia có bất cứ cơ hội nào.”
“ Vậy thôi, khi nào anh rảnh thì xem giúp em.” Tống Khinh Ca cúp điện thoại. Có một loại cảm xúc không nói lên lời, còn tâm tình thì e là đã hỏng bét ngay từ khi nghe đến câu “Đại Boss” và “chân dài“.
Ô Tĩnh trở lại bàn rượu, đúng là đang có cô nàng chân dài đang tiến đến bàn rượu thật. Mà chuẩn luôn là đến ngồi ghế của Cố Phong Thành, nhìn cử chỉ rất là thân mật. Mà Đại Boss hôm nay hình như đang có điều gì suy nghĩ, không như mọi ngày nếu thấy đám chân dài bước đến sẽ lập tức đuổi đi. Vì vậy, Ô Tĩnh liền lặng lẽ dơ điện thoại lên chụp một tấm hình, sau đó rất là “vô tội” gửi qua cho Tống Khinh Ca.
Khinh Ca vừa tắm xong, nhìn thấy tấm hình thì mất ngủ. Cô bắt đầu đếm dê, nhưng càng đếm càng khó ngủ hơn. Sau đó miên man suy nghĩ.
--
Ha Giả đã đi một lúc lâu rồi nhưng Kinh Sênh vẫn đứng ở trước bức tranh, ánh nhìn đến xuất thần.
Nét chữ của Cốc Vĩnh Thuần, Kim Sênh không thể nào quên được. Chuyện cách đây nhiều năm, trừ nét bút càng ngày càng cứng cáp hơn những thứ khác không hề thay đổi.
Kim Sênh vẫn nhớ như in, lúc Cốc Vĩnh Thuần nắm tay mình dạy từng nét bút. Ngày đó, Cốc Vĩnh Thuần đứng sau lưng Kim Sênh, hai tay vòng ra ôm trọn lấy Kim Sênh. Sau đó, tay phải cầm lấy tay của Kim Sênh, dạy Kim Sênh viết từng nét chữ. Cốc Vĩnh Thuần rất chuyên chú nhưng Kim Sênh, không biết có phải vì lồng ngực của Cốc Vĩnh Thuần hay vì lòng bàn tay Cốc Vĩnh Thuần quá ấm áp hay không mà khiến cho đầu óc Kim Sênh bối rối, hoàn toàn không có tâm trí học một chút nào..
“ Đêm đã khuya rồi, ngài nên đi nghỉ.” Một người phụ nữ trẻ tuổi, mặc đồ chức nghiệp đi đến, cung kính nói.
“ Tôi chưa buồn ngủ.” Ánh mắt Kim Sênh không hề di chuyển khỏi bức tranh, khẽ nói.
Người phụ nữ kia khẽ khom người, nhưng cũng không rời đi mà lui về góc phòng khách. Cùng với mấy người phụ nữ khác đứng thành hàng, tất cả đều yên lặng.
“ Tát Lỵ, các cô về nghỉ trước đi!” Biết mấy người đó chưa đi, Kim Sênh nói:“ Tôi muốn được yên tĩnh:“ Tối nay, bà chưa có ý định đi ngủ.
Tát Lỵ và mấy cô gái đứng đó ánh mắt nhìn nhau, sau đó không một tiếng động nhưng tất cả đều hướng về phía Kim Sênh, khom người xuống sau đó lùi về sau mấy bước xoay người đi ra khỏi phòng.
Tát Lỵ vừa bước ra đến cửa thì cảm giác có điều gì đó không ổn. Sau đó, bất ngờ một nòng súng màu đen chĩa vào đầu cô, khiến cho cô bất động.
Cùng lúc phía sau lưng các cô gái cũng có nhiều nòng súng khác nhắm vào.