Edit: Bạch Linh.
Sau khi trở lại chỗ ngồi, Giang Yên Nhiên gần như mệt lả.
Diệp Oản Oản vui mừng như thể nhà mình có con gái lớn rồi, cô cười nói: "Lợi hại! Vừa rồi cậu rất tuyệt đó!"
"Cảm ơn, đều do cậu dạy tốt." Giang Yên Nhiên cười khổ, quả thật cô ấy cũng kinh ngạc với biểu hiện của bản thân, không ngờ có một ngày mình sẽ dùng giọng điệu và thái độ như vậy để nói chuyện với Tống Tử Hàng.
Mười lăm phút nghỉ ngơi đã kết thúc, hiệp ba chính thức bắt đầu.
Tiếng còi vang lên, không khí trong sân thi đấu bắt đầu khẩn trương.
Tất cả mọi người đều phát hiện không khí trận đấu lúc này không giống hai hiệp đầu, mùi thuốc súng dày đặc, tia lửa bắn ra bốn phía.
Tống Tử Hàng khinh miệt nhìn Sở Phong.
Đồng đội bên cạnh cũng tỏ vẻ khinh thường: "Không phải chỉ có một chút tiền bẩn thôi sao? Phế vật chỉ mãi là phế vật thôi!"
"Đúng vậy! Chơi bóng rổ tệ như vậy! Thật không biết cậu ta lấy gì mà dám đoạt phụ nữ của lão đại!"
Sở Phong không để ý lời trào phúng của những người bên kia, nhìn về phía các đồng đội bên mình: "Trận này, tất cả mọi người chuyền bóng cho tôi."
Nam sinh tóc vàng kêu rên: "Bọn tôi không muốn muốn ăn trứng vịt đâu!"
"Nếu thua, tôi sẽ mời toàn đội ăn cơm trong một tháng."
"Đệch! Một tháng đó! Ôm chặt bắp đùi vàng của thổ hào nào! Đây là chính miệng cậu nói đó, mọi người nhớ rõ, lát nữa đem bóng chuyền hết cho cậu ấy!"
"Ha ha không thành vấn đề!"
Rất nhanh, hai đội bắt đầu di chuyển, đội trưởng đội Cẩm Tú đoạt bóng từ tay tiền phong hàng ngoài đội Thanh Hoà, nhanh chóng ném về phía Sở Phong.
Cậu ta rất sợ Sở Phong bắt hụt, cũng may lần này Sở Phong tiếp được.
Đội bên Thanh Hòa nhanh chóng áp sát Sở Phong.
Tống Tử Hàng cười lạnh một tiếng, dưới sự yểm hộ của đồng đội, anh ta muốn đoạt bóng trong tay Sở Phong. Ở vị trí này, anh ta chỉ cần lấy được bóng là có thể ném vào rổ.
Nhưng mà, Tống Tử Hàng chưa kịp chạm vào bóng, Sở Phong đã lui về phía sau một bước, kế đó trực tiếp dùng sức ném bóng lên.
Tầm mắt mọi người đều dừng trên phương hướng chuyển động của quả bóng, vài giây sau:
"Oa! Vào! Ba điểm!!!" Tiếng gào thét nổ ra như sấm.
Mở màn mới chỉ giây thôi, vậy mà bóng đã vào, đã vậy lại còn đạt ba điểm, bọn họ thậm chí chưa kịp thấy rõ động tác của Sở Phong, tất cả đều diễn ra chỉ trong một cái chớp mắt.
"Quá đẹp!"
"Học trưởng Sở Phong quá tuyệt vời!"
"May mắn thôi mà, đắc ý cái gì!" Đội viên bên Thanh Hòa phỉ nhổ.
Hai hiệp đầu chênh lệch tận mười bảy điểm, bọn họ hoàn toàn không lo lắng chút nào.
Nhưng kế tiếp, đội Thanh Hòa không thể ung dung được nữa...
Mọi người trong đội bóng rổ Cẩm Tú đều chuyền bóng cho Sở Phong, mà Sở Phong gần như thay đổi thành một người hoàn toàn khác, gần như không hề phạm sai lầm, chỉ cần bắt được bóng liền có thể ném vào rổ.
Độ chính xác này như đã có sự tính toán với khung thành bóng rổ từ trước vậy, chỉ cần bóng Sở Phong ném chắc chắn sẽ vào rổ.
Kế đó, Thanh Hòa hoàn toàn không có sức đánh trả.
Mọi người trên khán đài đều sợ tới ngây người, đến tận bây giờ bọn họ mới phát hiện, hoá ra từ trước tới nay Sở Phong đã che giấu thực lực.
Đội trưởng đội bóng rổ Cẩm Tú hưng phấn ôm chặt lấy cổ Sở Phong: "Giời ạ, tên nhóc thối, chẳng lẽ thứ cậu uống lúc nãy không phải nước mà là máu gà sao?"
Sở Phong nhìn thoáng qua khán đài: "Cậu thì biết cái gì!"
Đây là nước do chính tay Yên Nhiên đưa! Là nước thần tiên đó!
Đảo mắt đã qua một nửa thời gian, điểm số của hai đội là :
Đội Thanh Hòa đến một quả bóng cũng không vào, điểm số kém nhiều như vậy, chỉ mới xong hiệp ba nhưng tỉ số đã được san bằng.