Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Nhưng đây chỉ là bắt đầu, Cẩm Tú nghiền áp cục diện cả hiệp bốn, hơn nữa đều do Sở Phong nắm giữ tiết tấu trận đấu.
Các nữ sinh luôn miệng hô to "Sở Phong", tiếng thét chói tai như muốn chọc thủng cả nóc nhà.
Cuộc tranh tài chỉ còn một phút.
Tỉ số hiện giờ đã là :.
Thanh Hòa vẫn chưa có điểm nào, mà đội Cẩm Tú đã vượt Thanh Hòa bảy điểm.
Trên khán đài, mọi người hô hào ăn mừng chiến thắng.
Quả nhiên, mấy giây cuối cùng, bóng lại tới tay Sở Phong.
Đội của Thanh Hòa tức đến nóng mặt, đã chấp nhận việc đội mình thua cuộc.
"Ngăn cậu ta cho tôi!" Tống Tử Hàng rống giận.
Cho dù thua, ít nhất cũng phải có một điểm, anh ta không thể mất hết mặt mũi được!
Bất đắc dĩ, thành viên đội Thanh Hòa chỉ có thể lên tinh thần, ngăn cản Sở Phong.
Dưới ánh mắt của tất cả người xem, Sở Phong thản nhiên ôm bóng xoay một vòng, đột nhiên làm một việc mà không ai ngờ đến.
Sở Phong chuyển hướng chạy về phía rổ đội mình, ném bóng vào rổ.
Tiếng còi thông báo vang lên, trận tranh tài kết thúc, Thanh Hòa được hai điểm.
Sở Phong khiến mọi người ở đây trố mắt nghẹn họng. Cậu ấy không nhanh không chậm tới trước mặt Tống Tử Hàng, cười nói: "Hai điểm này là phần thưởng anh tặng cho mày, không cần cảm ơn."
Sở Phong cố ý phản lưới nhà, ném vào rổ đội mình tặng cho Tống Tử Hàng hai điểm.
"Mày..." Bị làm nhục trước mặt mọi người, Tống Tử Hàng giận xanh mặt, nhất thời muốn xông tới, nhưng bị những đội viên khác kéo lại.
Sau một vài giây yên lặng ngắn ngủi, tiếng hét chói tai nổi lên khắp bốn phía: "A a a a! Học trưởng Sở Phong đẹp trai bức người!"
Cuối cùng, tỉ số của hai hiệp sau là :.
Điểm số chung cuộc của Thanh Hòa và Cẩm Tú là :, chỉ hai hiệp mà kéo được số điểm lớn như vậy, Cẩm Tú sau giỏi hơn trước, thành công giành được thắng lợi.
Trên khán đài, Diệp Oản Oản cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: "Như vậy mới đúng nha, không uổng công chị đây giúp cậu."
Rõ ràng pha cuối cùng Sở Phong cố ý giúp Giang Yên Nhiên hả giận.
Diệp Oản Oản nhìn về phía Giang Yên Nhiên, hỏi: "Sao nào? Có hả giận không?"
Giang Yên Nhiên gật đầu một cái, không thể phủ nhận, quả thật cực kỳ hả giận.
Trên sân thi đấu, các đội viên hưng phấn hô hào tung Sở Phong lên cao, trên mặt thiếu niên tràn đầy ánh sáng rực rỡ.
Sau khi xuống đất, Sở Phong cùng các đồng đội thương lượng một trận, sau đó cầm cúp thi đấu đi về phía Giang Yên Nhiên.
Đứng ở trước mặt Giang Yên Nhiên, Sở Phong lập tức khôi phục trạng thái luống cuống:"Cái này... Tặng... Tặng cậu..."
Giang Yên Nhiên hơi sửng sốt: "Tặng tớ? Nhưng đây là giải thưởng của đội, hơn nữa cái này cũng không có ích..."
"Ồ... Cậu không thích sao? Tớ nghĩ cậu sẽ thích vật này, nhưng quả thật vật này không có tác dụng gì, thật sự xin lỗi!" Sở Phong lúng túng cúi đầu.
Diệp Oản Oản cười một tiếng, liếc qua một hướng khác: "Vô dụng chỗ nào? Có nhiều kỉ niệm ý nghĩa!"
Có người muốn nhưng lại không được kìa!
Tống Tử Hàng hung tợn nhìn chằm chằm Giang Yên Nhiên và Sở Phong, đạp ngã cái ghế bên cạnh, sau đó phẫn nộ rời đi.
Giang Yên Nhiên nghe vậy, lại nhìn bộ dạng buồn bã của Sở Phong, nghĩ đến việc Sở Phong liều mạng thi đấu để mình hả giận, cuối cùng vẫn mềm lòng: "Vậy... Cảm ơn."
Khuôn mặt Sở Phong mừng rỡ như thể xuân về, nhìn Diệp Oản Oản giống như đang nhìn đấng cứu thế.
Diệp Oản Oản cạn ngôn.
Chàng trai à, có cần phải trưng ra bộ mặt như sắp khóc đến nơi vậy không?
Cô phủi mông đứng lên: "Thi đấu đã xem xong rồi, không quấy rầy thế giới của hai người nữa, tôi trở về phòng đây!"