Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Nhìn cô gái chưa chạy được một nghìn mét đã bắt đầu làm nũng, hộ vệ lái xe hơi cạn lời.
Đừng nói là Thập Nhất, ngay cả Slutte nằm bên cạnh Tư Dạ Hàn cũng mở mắt ra, tỏ vẻ khinh thường.
Diệp Oản Oản cũng biết mình bỏ gánh giữa chợ thế này không thích hợp, kỳ thật vừa rồi cô chỉ làm nũng chơi thôi, vì vậy vội nói: "Không cần, em còn chạy được, cùng lắm thì chạy chậm xíu thôi."
Tư Dạ Hàn nhíu mày.
Diệp Oản Oản tận lực yêu cầu: "Bảo bảo, anh lên xe đi! Không biết chừng khi thấy anh em sẽ có động lực á!"
Tư Dạ Hàn nghiêm túc hỏi: "Em chắc chắn?"
"Chắc mà chắc mà, em vốn có thể tiếp tục kiên trì, chỉ là vừa rồi không biết tại sao khi thấy anh, em lại không nhịn được..."
Sắc mặt Tư Dạ Hàn rõ ràng nhu hòa vài phần.
Vì thế, Tư Dạ Hàn cũng lên xe, xe chạy trước, Diệp Oản Oản chạy theo sau.
Hộ vệ lái xe rơi vào trạng thái hoài nghi nhân sinh, thật không thể liên hệ nữ ma đầu đại sát tứ phương tối hôm đó với cô gái mềm yếu chạy không nổi một nghìn mét này với nhau.
"Ách, đội trưởng, đây là cùng một người sao?" Hộ vệ lái xe không nhịn được cảm thán.
Thập Nhất đang muốn nói, ánh mắt không biết vì sao dần thay đổi: "Cậu giảm tốc độ xe?"
Hộ vệ lắc đầu: "Không có, sao vậy?"
Thập Nhất trầm ngâm: "Cậu không giảm tốc độ, vậy thì là tốc độ của Oản Oản tiểu thư càng lúc càng nhanh..."
Hộ vệ ngẩn ra, sau đó nhìn vào kính chiếu hậu: "Ôi thật kìa! Đã bằng xe chúng ta rồi... Vượt qua rồi..."
Trong lúc nói chuyện, Diệp Oản Oản đã vượt lên.
Diệp Oản Oản vừa chạy vừa nói với người trong xe: "Nè, các người đừng giảm tốc độ chứ! Để ông chủ các người trong tầm mắt tôi, bằng không tôi chạy không nổi đâu!"
"Hả... Được! Được thôi!" Hộ vệ đỏ mặt, nhanh chóng tăng tốc.
Có thể nói bọn họ căn bản không giảm tốc độ không?
Mẹ nó! Không đúng! Sao càng lúc càng nhanh rồi!
Căn cứ vào quan sát vừa rồi của bọn họ, Diệp Oản Oản đã dùng thể lực đến cực hạn, dưới tình huống này người thường tuyệt đối không thể tăng tốc được nữa, nhưng sao cô ấy càng ngày chạy càng nhanh vậy?
"Là phản ứng sau khi cơ thể vượt khả năng của mình sao?"
Có đôi lúc khi con người phát huy tối đa khả năng, sẽ đột nhiên cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng hẳn, loại tình huống này tương tự với hồi quang phản chiếu vậy.
Suy nghĩ của Thập Nhất và hộ vệ không khác nhau cho lắm, nhưng dần dần, sắc mặt hai người đều thay đổi.
Đảo mắt Diệp Oản Oản đã chạy xong ba nghìn mét, trên đường chạy cô ấy không giảm tốc độ chút nào cả.
Thập Nhất nhìn số mét cô chạy được, vốn định kêu ngừng, Diệp Oản Oản đã vượt lên chạy xa.
"Cửu gia, việc này..." Thập Nhất nhìn Tư Dạ Hàn xin chỉ thị.
Tư Dạ Hàn chăm chú nhìn cô gái, tựa hồ không có ý muốn ngừng.
Vì thế Thập Nhất tiếp tục im lặng quan sát.
Diệp Oản Oản kinh ngạc khi phát hiện, bản thân mình không mệt như lúc đầu nữa, bước chân càng ngày càng nhẹ càng nhanh hơn, cô vui mừng nhìn Tư Dạ Hàn trong xe: "A a a, bảo bảo, anh thật lợi hại mà! Em phát hiện chỉ cần em thấy anh, em sẽ không thấy mệt nữa! Thật thần kì!"
Tư Dạ Hàn đỡ trán, nhìn khuôn mặt nhỏ hăng hái của thiếu nữ, đáy mắt hiện lên ý cười khó phát giác.
Đi huấn luyện cũng gặp phải cẩu lương, Thập Nhất và hộ vệ: "..."