Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Một nghìn mét, ba nghìn mét, năm nghìn mét, mười nghìn mét...
Thập Nhất và hộ về từ bất đắc dĩ chuyển sang kinh hãi, cuối cùng chỉ biết nghẹn họng.
Nhìn đồng hồ đếm giờ trong tay, Thập Nhất nuốt nước bọt, quay đầu nhìn thoáng qua ông chủ nhà mình.
Cần gì phải ba tháng?
Người ta chỉ cần chạy một nghìn mét đã sinh long hoạt hổ rồi đấy!
Quá biếи ŧɦái!
Kỳ thật ban đầu cậu ta chỉ cho rằng sức lực của Diệp Oản Oản hơn người mà thôi, không ngờ thể năng cũng đáng sợ như vậy.
Cho nên... Cậu ta phải dạy gì đây?
Diệp Oản Oản hí hửng nói: "Huấn luyện viên Thập Nhất, tôi chạy xong rồi! Tiếp theo chúng ta phải học gì đây?"
Thập Nhất nghẹn họng, quay đầu khẩn cầu ông chủ giúp đỡ.
Tư Dạ Hàn hỏi Diệp Oản Oản: "Em muốn học cái gì?"
Diệp Oản Oản lập tức trả lời: "Em muốn học thực chiến! Chạy bộ không thú vị chút nào cả!"
Tư Dạ Hàn: "Bảo Thập Nhất đưa em tới sân huấn luyện."
Diệp Oản Oản gật đầu lia lịa: "Được được! Bảo bảo không cần đi cùng em đâu. Tới thời gian châm cứu rồi, chờ huấn luyện xong em sẽ tìm anh!"
Tư Dạ Hàn: "Ừm."
Thập Nhất từ đầu tới cuối không thể phản kháng: "..."
...
Sân huấn luyện.
Sáng hôm sau, gió dìu dịu thổi qua sân huấn luyện, quét đi tia buồn ngủ cuối cùng còn sót lại.
"Huấn luyện viên Thập Nhất, tôi tới rồi!" Diệp Oản Oản đã mặc quần áo huấn luyện, buộc tóc đuôi ngựa sao, trông rất có cảm giác thanh xuân.
"Được..." Thập Nhất khe khẽ gật đầu.
"Huấn luyện viên Thập Nhất, hôm nay chúng ta học gì đây?" Diệp Oản Oản chờ mong hỏi.
"Khụ, như thế này đi, hôm nay tôi dạy cô cách đấu kĩ xảo!" Sau một hồi trầm ngâm, Thập Nhất quyết định.
Hôm đó ở quán bar, Diệp Oản Oản dùng lực làm ưu thế, nếu kết hợp với cách đấu kĩ xảo sẽ khiến thực lực tăng lên.
Diệp Oản Oản hưng phấn: "Cách đấu kĩ xảo của huấn luyện viên chắc cũng đứng top đầu ám vệ đúng không?"
Nghe vậy, Thập Nhất ngạo nghễ ngẩng cao đầu, đang định nói gì đó, thần sắc lại nhanh chóng ảm đạm dần.
Lúc mới trở thành ám vệ, cậu ta vô cùng tự tin với thực lực của mình, chưa bao giờ sợ bất kì kẻ nào, thậm chí từng mấy lần tham gia tranh vị trí Tổng đội trưởng Ám Vệ.
Nhưng mà lần nào cũng thua trong tay Lưu Ảnh, gần như không có sức chống trả.
Từ đó về sau, Thập Nhất mới nhận thức được kĩ xảo và lực chiến của mình nhiều nhất chỉ xếp hạng hai.
Tuy chức Tổng đội trưởng là mộng tưởng trước nay của cậu ta, nhưng chưa bao giờ thực hiện được. Lưu Ảnh là một ngọn núi cao cậu ta không thể vượt qua, đứng chắn trước mặt cậu ta...
Tuy nói hiện giờ cậu ta đã là tổng đội trưởng, nhưng chỉ là tạm thay. Vài tháng sau, cuộc tuyển chọn lại bắt đầu, cậu ta vẫn sẽ như trước kia, thua dưới tay Lưu Ảnh.
Thân phận này đối với Thập Nhất hiện tại không phải là vinh quanh, mà là ma chú nào đó nhắc nhở và châm biếm cậu ta mọi lúc mọi nơi.
"Huấn luyện viên Thập Nhất?" Thấy khuôn mặt Thập Nhất hơi khó coi, Diệp Oản Oản nhíu mày hỏi.
"Ồ... Không có gì." Thập Nhất lấy lại tinh thần, thu liễm nỗi lòng, bắt đầu nói với Diệp Oản Oản: "Cách đấu kĩ xảo là tên gọi của phương Tây, ở nước chúng ta nó được gọi là võ học. Hoặc là sử dụng quyền cước, hoặc là sử dụng vũ khí để tấn công kẻ địch."
"Nghe rất lợi hại." Diệp Oản Oản gật đầu.