Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Ám vệ bên dưới tròn mắt nhìn cảnh tượng này, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
"Ực." Dưới võ đài, không biết ai đã nuốt nước bọt.
Việc này... Ôi... Đây là tình huống gì?
Sao sự việc lại phát triển trái ngược hoàn toàn với cách nghĩ của bọn họ nhỉ, hoàn toàn không hiểu gì!
"Bộp!"
Hơn hai mươi phút trôi qua, cây cột thứ sáu đã bị gãy.
Đầu óc Nguyên Sinh hỗn loạn, bị đánh đến choáng váng, khiếp sợ nhìn Diệp Oản Oản đằm đằm sát khí đang bước đến gần mình, cơ thể không tự chủ được muốn lui về sau.
Sao có thể...
Sao có thể!
Cô gái này đúng là ma quỷ, bất luận anh ta ra chiêu thức gì đều bị cô chặn lại, cứ như cô đã biết trước các bước di chuyển của mình, hoàn toàn không cho anh ta cơ hội chống chế. Hơn nữa tốc độ của cô nhanh đến mức không cho anh ta đường sống, thậm chí khiến toàn bộ chiêu thức sau đó của anh ta trở nên rối loạn.
Dựa theo cách đánh của Thập Nhất, Diệp Oản Oản chỉ biết phòng thủ mới đúng chứ? Vì sao...
"A a a! Phụt!!!"
Nguyên Sinh mới bò lên được một nửa lại bị đánh bay về sau, đập mạnh vào cây cột trên võ đài, trong miệng phun ra một búng máu xen lẫn với cái răng cửa, hơi thở thoi thóp quỳ rạp trên mặt đất, anh ta không còn sức để tức giận nữa, chỉ biết ra sức hít thở...
Mà phía sau Nguyên Sinh, cây cột thứ bảy theo đó chia năm xẻ bảy rơi xuống mặt dất.
"Trời ạ! Đã xảy ra chuyện gì... Là tôi nhìn nhầm ư... Nguyên Sinh lại... Lại bị đánh không đỡ nổi..."
"Việc này... Có hơi quá đáng không?" Có người nuốt nước miếng hỏi.
"Ông chủ nói dựa theo quy tắc mà làm, sống chết có số, cho dù bị đánh chết trên võ đài cũng không cần chịu trách nhiệm..."
"Ách..."
Nói đến đây, mọi người đều lộ ra biểu cảm khó có thể hình dung.
Thấy cảnh tượng này, khóe môi Hứa Dịch hơi co quắp, cằm đã sắp rớt luôn rồi. Cuối cùng anh ta đã biết vì sao ông chủ cố ý dặn dò sống chết có số rồi!
Tuy rằng quy tắc đã định là vậy, nhưng đến thời điểm thích hợp sẽ ngăn không đến mức như thế, lỡ như hôm nay làm mất mạng người, đối với thanh danh của Oản Oản tiểu thư sẽ không tốt cho lắm!
Đánh chết ám vệ, như vậy hơi quá mức...
Hứa Dịch sốt ruột không ngừng nhìn thời gian trên đồng hồ, thấy đúng giờ rồi, anh ta vội chạy đến gần hô lớn: "Oản Oản tiểu thư, hết giờ rồi! Đã hết giờ! Cô dừng tay đi!"
Diệp Oản Oản nhìn thoáng qua cái đồng hồ lớn trên tường, sau đó liếc Hứa Dịch một cái: "Gấp cái gì? Không phải vẫn còn ba giây sao?"
Cùng với giây cuối cùng, Nguyên Sinh bị Diệp Oản Oản đạp vào cây cột thứ tám.
Cây cột theo đó nằm xuống.
Đúng lúc này, cơ thể Nguyên Sinh trực tiếp đâm thẳng vào làm cây cột đứt gãy, ngã xuống dưới võ đài.
Đúng giờ, tỉ thí kết thúc.
Hiện trường yên ắng tới độ có thể nghe được tiếng kim rơi.
Hứa Dịch không đành lòng nhìn thẳng, lấy tay che mặt: "..."
Bên trong đám người, Lưu Ảnh ngơ ngác, mặt mũi trắng bệch.
Việc này... Sao có thể...
Thực lực của Nguyên Sinh còn cao hơn y, nhưng trước mặt cô gái này lại không có khả năng phản kháng?
Dưới tầm mắt kinh sợ của mọi người, Diệp Oản Oản bước đến mép võ đài.
Người gần đó dường như đều nhất trí lui về sau một bước theo bản năng, nhìn Diệp Oản Oản cứ như nhìn một quái thú thời tiền sử.
Việc này... Quá tàn bạo mà!
Bọn họ nhìn thôi cũng thấy đau rồi.
Hơn nữa trọng điểm là... Từ đầu đến cuối cô gái này chỉ dùng một tay...
Một tay đấy!
Bạo lực như vậy, Cửu gia của bọn họ chịu nổi sao?
Diệp Oản Oản bước qua các vết máu loang lổ trên mặt đất, nhảy xuống võ đài, nhìn thoáng qua Hứa Dịch: "Mọi người tiếp tục đi."
Nói xong, cô không nhìn thêm gì nữa, lập tức rời đi.