Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Hứa Dịch nhìn theo bóng lưng chủ mẫu tương lai nhà mình, gian nan nuốt nước bọt, ngẩn người một lúc mới nhìn về phía các ám vệ, nói tiếp: "Khụ... Tranh đoạt chức tổng đội trưởng... Tiếp... Tiếp tục... Vừa rồi Nguyên Sinh thắng Thấp Nhất, tạm thay chức tổng đội trưởng. Có ai muốn khiêu chiến Nguyên Sinh giành chức tổng đội trưởng không?"
Cùng với lời của Hứa Dịch, các ám vệ mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần từ cú shock kia.
Có tư cách khiêu chiến tổng đội trưởng chỉ có phân đội trưởng, nhìn Nguyên Sinh mặt mũi bầm dập, bọn họ đưa mắt nhìn nhau.
Nguyên Sinh bị đánh thành như vậy thì khiêu chiến thế nào nữa đây?
Cho dù chiến thắng cũng không vinh quang!
Lại nói... Nguyên Sinh đã thảm vậy rồi, bọn họ không nỡ ra tay.
Nguyên Sinh thoi thóp quỳ rạp trên mặt đất, khuôn mắt dính đầy máu tươi, đáy mắt hiện lên một tia tàn nhẫn.
Gã không thể chấp nhận kết quả này.
Con đàn bà chết tiệt kia sao có thể!
Hại gã bị vũ nhục trước mặt nhiều người như vậy, lại không có sức phản kháng...
Nhưng bất luận thế nào, chức tổng đội trưởng này đã thuộc về gã rồi!
"Có sao không?" Tần Nhược Hi vội bước qua, cùng Lưu Ảnh đỡ Nguyên Sinh lên.
Tuy rằng có hơi khác so với dự kiến, nhưng kết quả vẫn nằm trong tầm khống chế của cô ta, vẫn lấy được chức tổng đội trưởng.
Nếu không có con đàn kia xuất hiện, vậy thì kết quả sẽ càng hoàn mĩ hơn.
Trên võ đài, Hứa Dịch hỏi thêm lần nữa, vẫn không thấy ai muốn đấu.
Vì thế, Hứa Dịch ho nhẹ một tiếng: "Được, nếu không còn ai khiêu chiến, vậy tôi tuyên bố, tổng đội trưởng ám vệ nhiệm kì này..."
"Tôi... Tôi... Tôi... Muốn..."
Đúng lúc này, dưới võ đài vang lên một giọng lắp bắp.
Hứa Dịch nhìn theo hướng phát ra giọng nói: "Cậu cái gì?"
"Tôi... Tôi muốn... muốn... muốn... muốn..."
Hứa Dịch đen mặt: "Cậu muốn khiêu chiến?"
Phong Huyền Diệc gật đầu: "Đúng!"
Hứa Dịch: "...Cậu chắc chắn chứ?"
Các ám vệ khác nghị luận sôi nổi.
"Đệch! Người này thật vô sỉ! Người ta đã bị đánh thành như vậy rồi còn đi khiêu chiến?"
"Đúng vậy! Cho dù thắng cũng không vinh quang!"
Phong Huyền Diệc hừ một tiếng, nhìn những người đó: "Vì... Vì... Vì sao tôi không thể khiêu chiến? Tỉ thí võ đài... Vốn... Vốn là sống chết có số, anh ta bị đánh thành như vậy, đó... đó là do anh ta tài nghệ không bằng người, liên quan gì... đến tôi. Huống chi, tôi ghét nhất là... là đàn ông đánh phụ nữ..."
Phong Huyền Diệc khó có dịp nói khá trôi chảy.
Chỉ là khi nghe câu cuối cùng, mọi người đều xạm mặt.
Đánh phụ nữ?
Con mắt nào của cậu thấy Nguyên Sinh đánh phụ nữ?
Rõ ràng chỉ có mình Nguyên Sinh bị đánh đấy!
Nói ngược rồi!
Phong Huyền Diệc dõng dạc nói, tự nhiên nhảy lên võ đài.
Nghe Phong Huyền Diệc nói thế, Nguyên Sinh quả thật suýt bị chọc cho tức chết: "Mày..."
Trận tỉ thí này, kết quả không hề khó đoán...
Nguyên Sinh chỉ còn nửa hơi tàn, lần nữa bò lên võ đài đã không dễ dàng, chỉ trong chốc lát đã bị Phong Huyền Diệc đạp xuống lần nữa.
Hứa Dịch lau mồ hôi, tuyên bố: "Cà Lăm... Không phải.... Phong Huyền Diệc thắng! Còn ai muốn khiêu chiến Phong Huyền Diệc nữa không?"
Các ám vệ trố mắt nhìn nhau, không ai có ý muốn đấu.
Lưu Ảnh thua Nguyên Sinh, cho nên tư chức phân đội trưởng bị mất đi, không có tư cách khiêu chiến tổng đội trưởng.
Thập Nhất thua Nguyên Sinh, tuy vẫn là một phân đội trưởng nhưng không thể khiêu chiến Phong Huyền Diệc được nữa.
Trong các phân đội trưởng còn lại, thực lực của phân đội trưởng Ám Tam là lợi hại nhất, nhưng khi nãy đã bại trong tay Phong Huyền Diệc.
Các phân đội trưởng khác sẽ không đi tìm đường chết.
Cho nên, kết quả đã được định đoạt...
Thấy một lúc lâu vẫn không ai lên tiếng, Hứa Dịch mới nói: "Nếu không còn ai khiêu chiến, vậy thì tổng đội trưởng tân nhiệm của chúng ta sẽ là Phong Huyền Diệc!"
Giọng nói của Hứa Dịch vang vọng khắp sân thi đấu, kết quả này nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người.